Nhân ái

Xin cho tôi chết đi, sống rồi về ai cho ăn

Những lời tâm sự của bà nghe sao đắng chát. Bà bảo giờ chỉ muốn chết đi, chứ về phòng trọ, tiền đâu để thuê, sống ai nấu cơm cho ăn, ai chăm sóc…

Câu chuyện ngắn ngủi giữa chúng tôi với bà không thể hiểu hết được những nỗi khổ cực và nhọc nhằn bà đang mang. Một mình sống không người thân nơi đất khách quê người khi đã gần 70 tuổi. Bà hiểu được rằng mọi thứ đối với bà đều rất khó khăn. Bà chỉ ước sống cho khỏe mạnh không làm phiền tới bất kỳ ai và thực tế bà cũng không có người thân để “làm phiền”.

Bà Nguyễn Thị Dung (sinh năm 1950 đang ở trọ tại quận Gò Vấp) mới đây được đưa vào Bệnh viện 175 trong tình trạng xuất huyết não, hội chứng cusing do, bụng to bè yếu ½ người phải, nói khó.

Bà Dung được các điều dưỡng và những thân nhân bệnh nhân cùng phòng chăm sóc.

Ngày 10/8, bà Dung định đi bán vé số và xin ăn như mọi lần, nhưng đột nhiên bà thấy xây xẩm mặt mày. Bà chỉ kịp vội lấy chiếc điện thoại gọi cho cậu sinh viên bà mới quen trong chùa cách đó vài tuần.

Nghe câu cầu cứu “Quý ơi cứu bà bà sắp chết rồi!”, cậu sinh viên cấp tốc chạy đến phòng trọ. Bà Dung được sự hỗ trợ của những người trong xóm trọ đưa tới bệnh viện 175.

Bà Dung được đưa tới bệnh viện trong tình trạng nặng cần phải cấp cứu nhưng không có một đồng bạc và cũng không có người thân để giúp đỡ. Nếu như bệnh của bà không được điều trị thì có thể tử vong bất cứ lúc nào.

Đến thăm bà tại Dung tại Khoa A7 BV 175, vừa bước đến cửa phòng hỏi bà Dung, mọi người trong phòng đổ dồn mắt về phía chúng tôi. Mọi người cùng nói, bà Dung ơi có người nhà đến thăm kìa. Bà Dung vẫn nằm im như thể mọi người đang nói với ai chứ không phải nói mình. Bởi bà biết rằng chẳng có ai là người thân thích của bà ở đây cả.

Chúng tôi vừa giới thiệu về mình, nhìn chúng tôi, bà Dung cầm lấy tay mà rằng: Bà sợ lắm, bà suy nghĩ nhiều lắm. Bà không sợ bệnh mà bà sợ bà không chết được. Bà chỉ mong được chết thôi. Giờ ở đây còn có người cho cơm, thay cho cái tã, bà về phòng trọ, đi không được tiền đâu trả, cơm đâu ăn. Bà chỉ mong mình chết thôi. Bà định đưa tay lên quệt hai dòng nước mắt đang chảy dài xuống gò má nhăn nheo.

Cơ hội chữa bệnh vẫn còn nhưng bà Dung không có một đồng đóng viện phí.

Có lẽ bà đã hiểu được cảnh đơn côi của mình, hằng ngày phải bán vé số và xin cơm để ăn. Hằng tháng cố gắng lắm bà mới có đủ tiền để trả phòng trọ. Bởi bà nói, nếu không trả tiền thì ai người ta cho mình ở.

Những năm trước đây, khi còn khỏe, bà Dung làm nghề chăm sóc cho người bệnh trong bệnh viện. Vài 3 năm trở lại đây, sức khỏe yếu bà chuyển qua bán vé số và xin thêm ở chợ, ở chùa để sống qua ngày.

Giờ đây một thân một mình nằm trong bệnh viện, không người thân chăm sóc, không tiền bạc bà luôn nghĩ đến cái chết. Mặc dù tình trạng bệnh của bà theo bác sĩ điều trị cho biết nếu như có tiền thì sẽ hồi phục tốt.

Bác sĩ điều trị Nguyễn Huy Nguyên cho biết: Lúc bệnh nhân nhập viện lơ mơ, tiếp xúc chậm, thở oxy. Sau ít ngày điều trị bệnh nhân đã có tiến triển tốt. Tuy nhiên, bệnh nhân không có tiền bạc không có người thân, bệnh viện cũng đã hỗ trợ, tuy nhiên cần sự chia sẻ rộng rãi của cộng đồng giúp bệnh nhân vượt qua giai đoạn khó khăn.

Chia sẻ với chúng tôi, một người nhà cùng phòng nói: Bà Dung ở đây chẳng có ai chăm sóc. Hằng ngày có các điều dưỡng và những người cùng phòng giúp đỡ. Thỉnh thoảng có cậu sinh viên ghé qua thăm và chăm sóc, giặt quần áo cho bà. Tội nghiệp quá, chúng tôi cũng chỉ hỗ trợ được chút đỉnh thôi. Bà tâm sự rằng, mai mốt về nhà mà yếu thế này thì thà chết còn hơn.

Theo bác sĩ chia sẻ, cơ hội phục hồi của bà vẫn còn, có lẽ lúc này bà đang cần sự chia sẻ của cộng đồng để có tiền cho bà chữa bệnh. Số tiền khoảng hơn 30 triệu đồng không phải là lớn với nhiều người, nhưng đối với bà Dung hằng ngày kiếm ăn từng bữa thì khó như mò kim đáy bể.

Tác giả: Đức Toàn

Nguồn tin: Báo VietNamNet

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP