Lan thấy nghẹn đắng ở cổ. Là Thiệu nằng nặc đòi giúp cô mang sợi dây chuyền đi đánh bóng, bây giờ anh lại quay ra trách ngược cô thế này. Thấy vợ khóc sướt mướt, Thiệu an ủi: "Để anh sẽ nhờ thợ kim hoàn làm cho em một sợi y chang cái đã mất nhé?". Lan buồn bã lắc đầu.
Kể từ ngày Thiệu làm mất sợi dây chuyền, Lan ăn không ngon, ngủ chẳng yên. Cô cứ tiếc ngẩn ngơ rồi hối hận vì đã đưa sợi dây ấy cho chồng. Sáng hôm ấy, khi Lan chuẩn bị đến công ty thì tình cờ chạm mặt cô hàng xóm. Hồng nhìn Lan cười rất tươi hỏi: "Dạo này sao em thấy chị buồn vậy?".
Lan lắc đầu không nói, cô không có thói quen tâm sự chuyện riêng với người lạ. Tuy nhiên Lan giật nảy người khi ánh mắt cô vô tình chạm vào một đồ vật trên người Hồng. Sợi dây chuyền Hồng đang đeo giống hệt sợi dây đã mất kia của cô. Hồng có vẻ mất tự nhiên khi phát hiện ánh mắt Lan. Cô ả nhanh chóng chỉnh cổ áo rồi tranh thủ giấu nhẹm sợi dây chuyền vào bên trong. Không đợi Lan hỏi thêm câu nào, Hồng vội vàng đi mất. Thấy biểu hiện đáng ngờ của cô hàng xóm, Lan tin chắc có uẩn khúc ở đây.
Hôm sau, Lan đem một đĩa trái cây qua nhà nàng hàng xóm. Hồng ra mở cửa và khá bất ngờ khi thấy cô. Lan cười nhẹ nhàng bảo: "Chị mua nhiều quá nên ăn không hết, ăn với chị cho vui!". Không đợi Hồng từ chối, Lan đã bước vào trong nhà. Cô đặt đĩa trái cây xuống rồi kéo Hồng lại ngồi bên cạnh. Ánh mắt Lan thoáng lướt qua cổ áo Hồng tìm sợi dây chuyền nhưng không thấy. Lan sa sầm nét mặt và bắt đầu kể: "Mấy ngày trước, chị vô tình làm mất sợi dây chuyền do mẹ để lại trước khi mất. Kể từ đó đêm nào chị cũng nằm mơ thấy ác mộng. Chị e ai mà nhặt được sợi dây chuyền đó mà không trả lại thì chắc chắn sẽ chuốc lấy xui xẻo!".
Hồng khẽ rùng mình, khuôn mặt cô ta tái nhợt vì sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng bảo: "Em không tin vào ma quỷ. Dù sao em cũng mong chị sớm tìm lại sợi dây đã mất!". Lan cười ngọt ngào rồi tỉnh bơ hỏi mượn con dao gọt trái cây. Hồng vội đứng dậy đi xuống bếp, Lan chớp thời cơ bước đến cửa sổ, mở hé cánh cửa đang đóng rồi bước về chỗ cũ.
Hồng quay trở lại với con dao trên tay. Cô ta vừa cầm hoa quả lên định gọt thì gió bên ngoài thổi làm cửa sổ đập mạnh khiến Hồng giật bắn mình. Lan quay sang thấy Hồng đang run rẩy nhìn về phía cửa. Lan thầm nghĩ chắc Hồng có tật nên mới phản ứng như thế.
Tối hôm ấy, Thiệu trở về nhà với sợi dây chuyền mà anh bảo đã làm mất. Lan tỏ ra hơi ngạc nhiên và hỏi: "Làm sao anh tìm được? Không phải đã mất rồi sao?". Thiệu vui vẻ bảo: "Anh để quên nó trong văn phòng, hôm nay tình cờ thấy lại, đầu óc của anh dạo này đãng trí quá!".
Không chịu nổi sự giả tạo của chồng, Lan hỏi luôn: "Không phải nhân tình của anh sợ gặp xui xẻo nên trả lại cho em đấy chứ?". Thiệu vô cùng kinh ngạc, anh lắp bắp hỏi: "Lẽ nào... em đã biết mối quan hệ giữa anh và...?".
Dù mọi thứ đã rõ như ban ngày nhưng Lan vẫn ôm một tia hy vọng bé nhỏ rằng hai sợi dây chỉ đơn giản là sự trùng hợp. Đến lúc này thì hy vọng trong cô chính thức tắt ngúm. Lan bình tĩnh gật đầu: "Em đã thấy Hồng đeo sợi dây chuyền ấy!".
Thiệu nghe xong thì nghiến răng kèn kẹt. Chẳng phải anh đã dặn nàng nhân tình bé bỏng là đừng đeo sợi dây ấy trước mặt vợ anh mà tại sao cô ta không nghe? Thiệu cố vớt vát chút lòng tin của vợ, anh vội vàng bảo: "Anh và Hồng chỉ chơi bời qua đường. Em đừng giận, anh sẽ chấm dứt với cô ta ngay!"
Lan mắng Thiệu: "Chưa nói tới chuyện ngoại tình, tại sao anh biết rõ sợi dây chuyền ấy cực kỳ có ý nghĩa với em mà vẫn đưa cho cô ta? Nếu anh nghĩ cho em thì đã không làm như vậy!". Thiệu chẳng còn gì để nói. Anh không thể trả lời là bởi vì Hồng thích nên anh mới không do dự đưa cho cô ta. Thiệu không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Thấy chồng im lặng, Lan hiểu chồng cô đã mê mệt Hồng đến nỗi không phân biệt giữa điều nên và không nên làm. Hóa ra tình cảm giữa vợ chồng cô lâu nay chỉ nhạt nhòa đến vậy.
Tác giả bài viết: Tú Uyên
Nguồn tin: