Tôi quen cô ta rất tình cờ, trong đám cưới một người bạn. Cô ta là bên đằng nhà gái, còn tôi chơi với chú rể. Câu chuyện đưa đẩy trong lễ cưới của bạn khiến tôi cảm mến, chủ động xin số điện thoại làm quen. Mất khoảng 4 tháng tôi mới chính thức mời được cô ta đi cà phê. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy quá trình theo đuổi, tán tỉnh cô ta sao mà khó khăn, chật vật đến vậy. Thời đại này yêu nhanh, cưới vội, một cô gái mà quen tới 4 tháng mới được một cái gật đầu đi uống nước thật khác biệt. Nhưng đúng là đàn ông, cái gì càng khó càng ham, tôi cũng phạm sai lầm như thế.
Thời đại này yêu nhanh, cưới vội, một cô gái mà quen tới 4 tháng mới được một cái gật đầu đi uống nước thật khác biệt. Nhưng đúng là đàn ông, cái gì càng khó càng ham, tôi cũng phạm sai lầm như thế. (Ảnh minh họa)
Rồi phải mất thêm 3 tháng nữa cô ta mới chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Trong tình yêu, cô ta rất rụt rè, nhút nhát, thậm chí đôi khi cứng nhắc. Nhưng càng thế tôi lại càng mê. Tôi thấy cô ta toát lên cái khí chất ngời ngời của cô gái đoan trang, chân chính. Có lẽ cũng vì thế mà yêu nhau đến hơn 1 năm tôi không dám đả động gì đến người cô ta vì chỉ sợ mạo phạm, cô ta giận dỗi, nghĩ rằng tôi thiếu tôn trọng. Tôi thấy hạnh phúc khi quen được cô gái chính chuyên, tử tế như thế để lấy làm vợ.
Yêu nhau được hơn 1 năm, tôi tính chuyện cưới xin luôn vì tuổi tôi cũng không phải còn quá trẻ. Bố mẹ tôi thì khỏi nói, quý cô ta ra mặt. Mẹ tôi còn suốt ngày bắt tôi đưa cô ta về nhà ăn cơm cho quen đi. Mẹ tôi thương cô ta chẳng khác gì con gái vì thấy mọi lời ăn, tiếng nói, hành động, việc làm đều nhẹ nhàng, đúng mực.
Bố mẹ tôi không tiếc tiền chi cho đám cưới. Để chuẩn bị cho ngày trọng đại, của hồi môn bố mẹ tôi cho con dâu trước đó cả đống vàng, rồi còn cho tiền để tôi đưa cô ta đi sắm sửa tất cả mọi thứ. Biết gia đình thông gia khó khăn, bố mẹ tôi chẳng nề hà đi sính lễ đậm để họ lấy tiền trang trải cho ngày cưới. Tôi không khoe mẽ nhưng gia đình tôi thực sự có điều kiện, cưới được con dâu tốt, ngoan hiền, bố mẹ tôi chẳng tiếc tiền, miễn sao ngày cưới đẹp mặt hai gia đình là được.
Tôi không khoe mẽ nhưng gia đình tôi thực sự có điều kiện, cưới được con dâu tốt, ngoan hiền, bố mẹ tôi chẳng tiếc tiền, miễn sao ngày cưới đẹp mặt hai gia đình là được. (Ảnh minh họa)
Thế mà khốn khổ thay, cả tôi và nhà tôi bị lừa một vố đau. Sau lễ ăn hỏi, nhà tôi nhận được một bưu phẩm gửi đến. Hồi hộp mở ra, tưởng quà mừng cưới, ai dè bên trong toàn ảnh cô vợ tương lai của tôi lõa lòa bên đàn ông. Mà đâu phải 1 người, tôi thấy có biết bao tấm, mà tới vài gã đàn ông khác nhau… Có vẻ như cô vợ sắp cưới của tôi đã qua tay quá nhiều đàn ông, từng trải…
Người gửi cho tôi đống đồ đó nói anh ta đã tan cửa nát nhà vì cô vợ sắp cưới của tôi. Anh ta có vợ rồi, nhưng vì si mê cô ta nên bỏ vợ con để chạy theo. Ai dè đúng lúc đó cô ta lại gặp tôi, thấy tôi tốt hơn nhiều nên cô ta từ chối anh ta phũ phàng. Vậy là cuối cùng người đàn ông đó trắng tay. Anh ta không chạy theo phá đám ngay mà để đến ngày hôm nay mới chơi lại cô nhân tình một vố.
Cực chẳng đã không còn cách nào khác tôi đành phải làm vậy. Nhưng cứ phải đối diện với cô vợ tồi tệ đó tôi lại thấy rùng mình… (ảnh minh họa)
Tôi chẳng bận tâm chuyện của họ thế nào, tôi chỉ cay cú là cả tôi và gia đình đều đã quá tử tế với cô ta. Tôi đã tính hủy hôn, nhưng bố mẹ tôi khuyên không nên. Tôi biết bố mẹ cũng cay cực lắm nhưng vì danh giá gia đình không thể hủy đám cưới được. Bố mẹ bảo tôi cứ im lặng, coi như không có gì xảy ra, đám cưới cứ tiến hành, cưới xong rồi bỏ, thà như vậy còn hơn là giờ sự việc bung bét ra rồi nhục nhã cho mình.
Cực chẳng đã không còn cách nào khác tôi đành phải làm vậy. Nhưng cứ phải đối diện với cô vợ tồi tệ đó tôi lại thấy rùng mình…
Tác giả bài viết: Chí Minh
Nguồn tin: