Tôi lấy Tuấn năm 24 tuổi, lúc ấy ra trường được 2 năm, công việc bước đầu ổn định. Cuộc hôn nhân này là kết quả của mối tình đẹp suốt thời sinh viên, vậy nên ai nấy đều hết sức mừng cho chúng tôi. Thậm chí, trước khi làm đám cưới, tôi còn viết lại chặng đường 6 năm yêu nhau lên facebook được hơn 2 ngàn lượt like. Một con số quá khủng so với bình thường khiến tôi vui và tự hào lắm.
Tới khi về chung sống, mẹ chồng tôi cũng không khó khăn gì lắm. Bà hơi kỹ tính nhưng tôi cũng thuộc dạng đảm đang, biết làm việc nhà từ bé nên cơ bản đáp ứng được.
Duy chỉ có chuyện 2 vợ chồng tôi muốn kế hoạch thì bà cật lực phản đối. Với bà, chuyện con cái là phải luôn và ngay. Khi chúng tôi lấy lý do rằng muốn kiếm tiền trước để xây nhà, bà còn ngọt nhạt hứa hẹn:
- 2 đứa cứ đẻ đi, con mẹ chăm. Ít nữa xây nhà ra ngoài kia, bố mẹ sẽ hộ thêm nữa.
- Thôi mẹ ạ, bố mẹ cũng có tuổi rồi, nên giữ tiền mà an dưỡng. Vợ chồng con còn trẻ, cứ để chúng con tự lo liệu. Nếu có khó khăn quá thì mới nhờ bố mẹ chút thôi.
- Anh biết tôi có tuổi rồi mà còn chưa chịu cho tôi bế cháu? Có biết bằng tuổi tôi các bà trong phố đều có cháu 3 – 5 tuổi rồi không?
- Mẹ, mẹ cho chúng con 1 năm, 1 năm rưỡi thôi. Chúng con còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống vợ chồng son mà.
- Anh chị chỉ biết nghĩ tới bản thân thôi.
Thấy tình hình căng thẳng quá, tôi vội vàng giảng hòa:
- Mẹ ơi, con hiểu rồi ạ. Thế này nhé, hai bọn con sẽ không dùng bất cứ biện pháp gì đâu nhưng cũng không uống thuốc bổ hay gì đâu ạ. Con cái là cái duyên, con nghĩ mình cũng không nên nóng vội làm gì.
Cuối cùng, mẹ chồng tôi cũng dịu lại 1 chút. Bà đồng ý với tôi, nhưng vẫn khẳng định:
- Biết thế là tốt, đừng có trước mặt mẹ thì nói thế, sau lưng lại lén lút sử dụng biện pháp đấy nhớ!
Tôi bẽn lẽn cười, không ngờ ý định của mình lại bị bà nhìn thấu. Phần thì do sợ mẹ chồng phát hiện, phần thì thấy bà nói cũng không sai, tôi và Tuấn quyết định sẽ thuận theo tự nhiên. Tức là không làm gì, khi nào có thì có, còn không có cũng không có gì phải lo lắng.
(Ảnh minh họa) |
Thế nhưng thoáng cái, 2 đứa cũng kết hôn được hơn 1 năm. Lúc này, mẹ chồng tôi đã sốt sắng lắm rồi. Bà nhất định không tin rằng 2 vợ chồng tôi có cố gắng. Cả Tuấn phải thề độc bằng tính mạng mình thì bà mới tạm tin chúng tôi giữ đúng lời hứa. Thế nhưng lúc này bà lại cho rằng chúng tôi có vấn đề về sức khỏe nên 1 năm trời mới không có gì.
Thuyết phục thế nào bà cũng không nghe, hai vợ chồng đành phải đi khám tổng quan cho bà yên tâm. Tôi cũng nghĩ làm việc này chỉ để khiến mẹ chồng vui lòng chứ 2 đứa tôi khỏe mạnh bệnh gì được.
Ấy vậy mà điều tôi không ngờ ấy lại xảy ra thật. Khi kết quả được trả về, tôi điếng người phát hiện Tuấn bị vô sinh. Tôi sốc quá lập tức gọi cho cô bạn thân để nó tới đón. Tôi cũng không đủ can đảm để tiết lộ cho Tuấn biết về bệnh tình của anh, như thế ác với anh quá.
Sau cùng, tôi quyết định sẽ giấu kín mọi chuyện, âm thầm mua thuốc để điều trị cho Tuấn. Kế hoạch này được cô bạn thân ủng hộ, nhưng nó vẫn không quên dặn thêm:
- Mày làm vậy là tự chuốc khổ vào mình đấy. Nếu như con trai họ có vấn đề gì thì nhà họ không dám ý kiến đâu, thậm chí cưng chiều mày cơ. Nhưng nếu 2 đứa vẫn tiếp tục không có và nghi ngờ mày thì họ sẽ coi mày như cái gai trong mắt đó.
- Mày yên tâm, tao sẽ nói cả 2 vợ chồng bình thường mà. Tao yêu Tuấn và không nỡ làm anh tổn thương. Đó mới là điều quan trọng nhất, còn mẹ chồng đối xử thế nào tao cũng chấp nhận được.
Cứ như vậy, tôi cố gắng tìm hiểu phương pháp điều trị bệnh cho Tuấn. Nhưng hơn 3 tháng sau, mẹ chồng tôi bỗng dắt 1 cô gái trẻ về nhà, tuyên bố thẳng thừng:
- Đây là dâu mới của nhà này. Con bé đã mang thai 5 tháng với thằng Tuấn rồi. Còn cái Hiền nếu con ở lại thì chấp nhận 2 mẹ con nó.
Tôi nghe như sét đánh bên tai. Đáng sợ nhất, Tuấn không hề phản đối. Anh chỉ khóc rồi xin lỗi tôi. Như thế tức là anh thật sự có qua lại với người con gái kia. Nhưng làm sao, làm sao mà cô ta có thai được khi Tuấn đã vô sinh?
Tôi bàng hoàng lắm, nhưng không nói ra. Tôi quyết định sẽ ra đi không phải vì mẹ chồng mà chính vì sự phản bội của Tuấn. Nhưng tôi đã để lại tờ đơn ly hôn cùng kết quả khám bệnh của cả 2 vợ chồng. Tôi đã đưa tận tay cho Tuấn. Có lẽ giờ này anh đã gọi cho tôi tới tấp, lao đi tìm tôi rồi nhưng tôi đã quyết định. Tôi không muốn nhìn anh vì sợ sẽ mềm lòng. Tôi sẽ ly hôn…
Tác giả: Miss Mộng Mơ
Nguồn tin: helino.ttvn.vn