
Hùng tự bỏ tiền trong túi, rồi mời mọi người ra nấu nướng cho vui. Hùng chỉ thu tiền cơm của người đi chăm, còn người bệnh, anh không lấy một đồng. Mọi người đều vui vì có một cái tết ấm lòng, nhiều người bệnh bắt chặt bàn tay Hùng cảm ơn mãi.


Làm việc gần 20 năm, Hùng cho biết, đi viện mà nhà đói rách thì mỗi bước đi là mỗi bước lo. Tiền ít, anh lựa chọn những bệnh nhân có hoàn cảnh quá khó khăn, đa phần là những người dân tộc thiểu số ở những vùng xa xôi của tỉnh.
“Người nghèo khổ nhận ra họ cũng dễ lắm, tôi vừa chụp chiếu vừa hỏi han là biết hoàn cảnh họ liền. Vì cái nghèo thì che chắn thế nào cũng cứ lộ ra.” – Hùng bộc bạch “Người nghèo chỉ đói ăn, rách áo chứ họ cũng tự trọng ghê lắm. Phải dắt tay họ vào đến quán thì họ mới bớt ái ngại, mới chịu ngồi xuống ăn”.

Hùng cho tôi xem một bản danh sách, nửa năm nay, gần 30 người điều trị tại bệnh viện Lao và bệnh Phổi Nghệ An đã ăn những suất cơm miễn phí tại quán. Người ít thì 3 ngày 5 ngày, còn thường thường là nửa tháng, có những người ăn cơm ở quán của anh cả tháng trời đến lúc ra viện. Lập danh sách để báo cáo hoạt động, bởi quán cơm mới mở này là một phần của cơ sở bảo trợ xã hội An Bình Xuyên mà anh đã dày công xây dựng.

Tấm lòng đến với tấm lòng
Bước đầu manh nha từ 7, 8 năm trước, qua bao nhiều lần xét duyệt từ xã lên thành phố rồi lên tỉnh, cơ sở từ thiện An Bình Xuyên của Hùng mới thành hình được gần 2 năm nay. Chỉ có tấm lòng, còn lại thủ tục giấy tờ, anh đâu có lường hết được những tréo ngoe dích dắc. Có lúc nào mệt mỏi vì chờ đợi câu trả lời ở cấp trên? “Dĩ nhiên là có, nhưng tôi luôn có niềm tin ở việc làm của mình, sẽ có người hiểu thấu”- Hùng giãi bày.
Tình cờ một lần Hùng giúp một người trong nhóm du khách Pháp đi du lịch Nghệ An thoát khỏi tử thần. Họ ngoài cái ơn cứu mạng, còn tha thiết với kế hoạch lập một cơ sở bảo trợ xã hội của anh, xa xôi vạn dặm lại gặp nhau ở lòng thương người. Họ hứa với anh sẽ liên hệ với những tổ chức có điều kiện ở trời Âu hỗ trợ phương tiện máy móc để anh thành lập phòng khám.



Nguyễn Văn Hùng không có được hạnh phúc lứa đôi trọn vẹn, qua tuổi tứ tuần, mải mê với những việc “bao đồng”, anh mới lập gia đình. Nhưng hạnh phúc cá nhân hình như cứ trốn tránh, bỏ anh lại. Đã 43 tuổi, Hùng vẫn chưa yên bề gia thất.

Và hàng tuần, sáng chủ nhật nào cũng vậy, Hùng cùng gia đình nấu một nồi cháo thịt lớn, bệnh nhân hay người nhà bất kể ai, cứ đói bụng là ghé quán được phục vụ miễn phí.
Tác giả bài viết: Danh Thắng - Nguyễn Duy
Nguồn tin: