Cuộc sống

Có một loại tình yêu, mà khi kết thúc khiến ta ngỡ sẽ không thể yêu thêm ai khác...

"Yêu rồi tình yêu sao chua cay, men nào bằng men thương đau đây? Hỡi người bỏ ta trong mưa bay...."

Có một loại tình yêu, mà khi chúng ta kết thúc nó chúng ta sẽ ngỡ rằng mình sẽ không còn có thể yêu thêm một ai khác. Tuổi trẻ của em chính là anh.

Tình đầu à, anh biết không khi anh đi rồi em bỗng trở nên chông chênh, con đường mà em cứ ngỡ rằng sẽ nắm tay anh cùng nhau đi hết cho đến khi chúng ta già đi mà bây giờ em phải tự bước đi khập khễnh, anh đi rồi thanh xuân em cũng đã theo anh. Em không nghĩ rằng bản thân mình lại có thể yếu đuối như thế.


Co mot loai tinh yeu, ma khi ket thuc khien ta ngo se khong the yeu them ai khac...
Ngày anh chưa bước vào cuộc đời em, em tự huyễn là bản thân mình sẽ không vì bất cứ người con trai nào mà gục ngã đến thế. Nhưng có lẽ em đã sai rồi.. Anh biết không có những lúc em hy vọng đó chỉ là một giấc mơ một giấc mơ dài, tỉnh dậy sẽ như lúc trước sẽ là một đứa con gái vô ưu vô lo, sẽ không nhớ anh là ai...

Ngày anh đến bầu trời em xanh một màu xanh rất khác, màu xanh của hy vọng của yên bình. Anh chính là người khiến bản thân em phải thay đổi, biết chăm học hơn, biết một đứa con gái phải biết nấu ăn, biết nhỏ nhẹ khi nói chuyện với người khác, biết bỏ đi sự trầm mặt khép kín và còn biết rất nhiều thứ mà có kể cũng không thể hết được, có lẽ hẳn trong đoạn tình cảm này anh chính là người bắt đầu nó và cũng chính anh người kết thúc nó.

Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại đến bên em cho em cảm giác an toàn cảm giác được chở che như thế rồi cũng chính anh là người đạp đổ nó. Chẳng phải anh là người đã hàng vạn lần bảo " thương em, yêu em. Và không để em rời đi" sao vậy mà giờ chính anh lại bỏ dỡ em bỏ dỡ con đường này...Ngay từ đầu em cũng đoán được kết cục này nhưng tại sao em lại cứ lao mình vào anh nhỉ? Anh có thấy buồn cười không? Hình như em đã thích anh, thích đến nổi em quên bản thân mình là ai, thích anh đến nổi bỏ cả lòng tự trọng của bản thân để quỳ lụy trước một tình yêu không thể cứu vãn. Em trách bản thân em sao lại dễ dàng bị một người như anh làm em xiêu lòng, bị cách dịu dàng của anh làm chính bản thân em gục ngã, càng gần anh em càng không thể kiểm soát được con tim mình. Và cứ như thế em lao vào và chẳng tìm thấy lối ra...

Ngay lúc em cứ nghĩ em là một trong những người con gái hạnh phúc trên trái đất bảy tỉ người này thì chính anh lại là người kết thúc cái giấc mơ cổ tích của em... Nhẹ nhàng: "Mình dừng em nhé!" câu nói ấy sao dễ dàng thốt ra thế anh?...uhm thì dừng lại uhm thì kết thúc, kết thúc bảy năm kết thúc cả thanh xuân của em, kết cả tình yêu của chúng ta. Em không trách anh, mà em trách chính bản thân mình, trách chính em miệng thì không hề thừa nhận yêu anh mà trong tâm tí lại yêu anh đến thế. Em trách tại sao tình đầu của em lại đau đớn thế, cái tình đầu mà em đã dồn hết tâm trí vào nó.

Em đã từng nghe ở đâu đó rằng: " Chàng trai 17 tuổi năm đó, không thể đi cùng bạn mãi mãi..."

Và chính em đã tin điều ấy. Hôm nay khi ngồi đây viết cho anh những dòng này, là lúc chính em phải quên đi anh, để yêu một ai đó tốt hơn anh. Dù không còn bên nhau em luôn hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ, an yên bên một ai đó thật sự sẽ là người cùng anh đi hết con đường này. Và em cũng muốn nói: " Em thương anh, thương đến nỗi không thể chung đường".

Tác giả bài viết: ST/Theo Phununew

  Từ khóa: chua cay ,tình yêu

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP