Phương là bạn cấp 3, hai đứa chơi thân với nhau hơn khi học đại học cùng trường. Chuyển lên Hà Nội hai đứa ở trọ cùng nhau. Phương là một cô gái có ngoại hình xinh xắn, thông minh và gia đình rất giàu có. Còn nhớ ngày đó khi Phương ngỏ lời muốn thuê chung phòng trọ, tôi đã rất dè dặt vì sợ tính tiểu thư của Phương. Nhưng khi chuyển về ở cùng thì tôi lại có cái nhìn khác, Phương không chỉ nấu ăn giỏi mà còn rất tâm lý. Có chuyện gì Phương cũng kể cho tôi nghe, ngay cả việc yêu Thành.
Là bạn thân, ở chung phòng nhưng thỉnh thoảng tôi mới nói chuyện với người yêu Phương. Nhưng chỉ qua tiếp xúc ngắn ngủi cũng đủ để nhận thấy Thành là một con người điển trai, học thức, ga lăng. Tôi thầm mừng cho Phương khi tìm được một người tốt như vậy. Họ vừa làm lễ đính hôn và cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng tất cả đều chỉ còn là dĩ vãng và bị hủy hoại dưới tay của tôi. Tôi oán hận chính mình nhưng có lẽ tình yêu mù quáng khiến bản thân tôi không thể dừng lại được.
Từ ngày đến công ty làm việc, tôi có nhiều thời gian để tiếp xúc với Thành hơn. Vì công việc mới nên tôi gặp rất nhiều khó khăn, Thành giúp đỡ tôi nhiệt tình. Anh chỉ bảo tôi từng chút một trong công việc. Mới làm nên tiến độ công việc của tôi chậm, thường xuyên phải làm việc đêm. Những lúc như vậy, Thành thường mua thức ăn tối để cả hai chúng tôi cùng ăn, anh cẩn thận đưa về vì sợ tôi đi một mình không an toàn.
Là con gái nhưng tính tôi vốn rất xuề xòa, không chú ý nhiều đến việc trưng diện quần áo. Lần đi gặp đối tác quan trọng của công ty, tôi mặc chiếc quần bò với áo phông có in hình ngộ nghĩnh. Đang trên đường đi Thành bỗng rẽ ngoặt vào shop thời trang để chọn cho tôi một bộ đầm đẹp. Tôi ái ngại vì giá tiền của nó thì Thành nói luôn là tiền công ty đầu tư cho gương mặt đại diện.
Hay cả việc mẹ tôi bị ốm phải nằm viện điều trị Thành cũng biết và cho phép tôi nghỉ để tiện ở nhà chăm mẹ…Từng ấy việc đã khiến cho tôi cảm mến anh dần dần, tôi biết trái tim mình đã xốn xang trước anh, tôi ghen mỗi lần Thành và Phương đi chơi cùng nhau. Và sự khốn nạn trong con người tôi đã trỗi dạy, tôi muốn có được Thành, tính toán rất lâu và cuối cùng cơ hội của tôi cũng đến.
Lần đó Thành và tôi đi công tác ở dưới Hạ Long. Trong buổi sáng công việc đã xong, Thành nói hai đứa ở lại chơi rồi mai về. Đêm đó tôi rủ Thành ra ngoài bãi biển ngồi, kể cho anh nghe những chuyện buồn của gia đình. Mục đích chính là dụ Thành uống rượu. Anh uống rất nhiều, tôi chỉ nhấp môi nên khi Thành say mèm tôi vẫn còn rất tỉnh táo.
Đêm đó tôi đã trao thân cho Thành. Khi Thành tỉnh giấc và nhìn thấy tôi nằm bên cạnh thì anh đã hốt hoảng và liên tục xin lỗi. Thành nói vì say nên không kiểm soát được hành động, anh nhận nhầm tôi. Thực ra tôi biết, vì suốt quá trình đó, Thành chỉ gọi tên Phương. Nhưng đã đâm lao phải theo lao. Tôi khóc lóc và bắt Thành phải chịu trách nhiệm, nếu không tôi sẽ cho bạn thân biết để Phương hiểu bộ mặt đểu cáng của người yêu. Thành chán nản không muốn phản đối nữa nên bảo sẽ cưới tôi, chỉ cần tôi im lặng đừng để Phương biết.
Nhưng khi chúng tôi công khai thì Phương nổi đóa lên trách móc tôi là đồ tồi khi đi cướp người yêu của bạn. Lần đầu tiên từ khi quen Phương tôi nhìn thấy cô ấy khóc, nhưng tôi mặc kệ, nó không có ý nghĩa gì với tôi lúc đó.
Thành dẫn tôi về ra mắt và xin kết hôn trong sự phản đối quyết liệt của bố mẹ. Từ khi yêu nhau, lúc nào gương mặt anh cũng tiu ngỉu, nói thì cũng chỉ ừ, được, tùy… Anh tồn tại bên cạnh tôi như một cái bóng, Phương sau cú sốc đang phải điều trị trầm cảm.
Lúc này tôi không biết việc làm của tôi có còn đúng hay không nữa, tôi cướp được Thành nhưng anh không yêu tôi, tưởng tượng ra cuộc sống không tình yêu tôi lại thấy mệt mỏi. Nhìn thấy Phương thẫn thờ, lúc tỉnh lúc mê tôi thấy có lỗi. Tôi đã sai thật rồi!
Tác giả bài viết: Giấu tên
Nguồn tin: