32 tuổi, tôi vẫn còn là một gã đàn ông độc thân. Bằng tuổi tôi, bạn bè ai cũng yên bề gia thất cả rồi. Thực ra, tôi cũng mong ngóng lắm, cũng muốn có vợ, có con, có một tổ ấm cho riêng mình. Nhưng vì hoàn cảnh, vì cuộc sống nên đến giờ đám cưới của tôi vẫn chưa thể diễn ra mặc dù tôi và bạn gái cũng đã yêu nhau khá lâu rồi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Gia đình tôi cũng chung cái khó khăn như thế. Lớn lên, tôi lên thành phố học và ở lại lập nghiệp. Cũng tại đây, tôi quen T - người con gái đã gắn bó với tôi suốt 3 năm qua.
Vì hoàn cảnh, vì cuộc sống nên đến giờ đám cưới của tôi vẫn chưa thể diễn ra mặc dù tôi và bạn gái cũng đã yêu nhau khá lâu rồi. (Ảnh minh họa) |
T cùng quê với tôi nhưng khác huyện. Nhà hai đứa cách nhau khoảng vài chục cây số. Hai đứa quen nhau trong một lần đi họp hội đồng hương. Với tôi, T là cô gái hiền lành, tử tế và khá hòa hợp với mình. Cũng chính vì thế mà hai đứa mới có thể gắn bó với nhau lâu đến vậy.
Yêu nhau được hơn 3 năm nhưng thực tế thời gian chúng tôi gần nhau chỉ được khoảng hơn 1 năm, còn lại, chủ yếu là xa nhau. Sau khi tôi tốt nghiệp Đại học, tôi chấp nhận đi làm ăn xa, vì như thế tôi được lương cao hơn gấp 3, gấp 4 lần so với ở lại thành phố. Tôi xác định cố gắng cày cuốc vài năm, có tí vốn, mua lấy cái nhà rồi cưới.
Vậy là hơn 2 năm qua tôi đi làm xa, chỉ có bạn gái ở lại thành phố này. Cô ấy cặm cụi làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhà nước. Lương thấp, được cái ổn định và nhàn hạ. Tôi cũng xác định cho bạn gái làm như thế thôi, vì sau này cưới nhau sau, cô ấy cần phải có thời gian để chăm sóc gia đình, con gái. Còn việc kiếm tiền, tôi sẽ làm nhiều hơn.
Vậy là hơn 2 năm qua tôi đi làm xa, chỉ có bạn gái ở lại thành phố này. (Ảnh minh họa) |
Với nỗ lực và quyết tâm của mình, cuối cùng, sau ngần ấy thời gian, tôi cũng dồn tiền mua được một căn chung cư trả góp. Tuy không quá rộng nhưng cũng vừa đủ cho tổ ấm sau này của hai đứa. Để mua được căn chung cư đó, tôi cũng còn phải nợ lại ít nhiều.
Để thuận lợi và tiết kiệm hơn, ngay sau khi nhận được nhà, tôi đã bàn với bạn gái sẽ để cô ấy dọn về đó ở trước. Như thế sẽ đỡ tốn khoản tiền đi thuê phòng bên ngoài. Chúng tôi dự định tôi sẽ nghỉ phép 10 ngày để về dọn dẹp và chuẩn bị ăn hỏi. Cuối năm nay hai đứa sẽ làm đám cưới. Tầm khoảng 1 năm nữa, sau khi trả xong hết nợ, tôi sẽ chính thức chuyển về thành phố làm để vợ chồng được gần nhau.
Hôm đó, khi điện thoại cho tôi, bạn gái mếu máo nói mệt. Cô ấy bảo vì tôi không có nhà, lại chưa đến lịch nghỉ phép nên việc chuyển nhà phải tự cô ấy lo hết. Nghe vậy, tôi chạnh lòng thương... Đúng là bạn gái tôi đã quá thiệt thòi khi suốt thời gian qua yêu mà không có bạn trai bên cạnh. Những ngày lễ, ngày tết đều không có người yêu ở bên. Nghĩ vậy nên tôi quyết định làm một điều bất ngờ tặng bạn gái mình.
Tôi xin về sớm hơn dự định 1 ngày. Theo kế hoạch, tôi sẽ về phòng của bạn gái, dọn dẹp đồ đạc, mang theo quần áo và đồ cá nhân của cô ấy dọn về bên nhà mới. Mọi thứ tươm tất đâu vào đấy, tôi sẽ vòng qua cơ quan đón cô ấy về nhà mới. Chắc chắn, bạn gái tôi sẽ vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy tất cả sẵn sàng ở tổ ấm của chúng tôi.
Tôi chỉ băn khoăn có thể đóng kịch với người ngoài, nhưng với chính mình, liệu tôi có thể nào quên được? (Ảnh minh họa) |
Tôi đã làm đúng như vậy... Nhưng rồi tất cả những gì tôi nhận được là một sự ê chề, cay đắng. Về nhà trọ của bạn gái, tôi chủ động mở cửa, dọn dẹp. Và, dưới gầm giường cô ấy nằm... la liệt những vỏ bao cao su, hộp bao cao su dùng dở, một vài cái còn trong vỏ rơi vãi... Chúng như một bãi chiến trường và chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu đã có những gì diễn ra tại căn phòng này.
Suốt những tháng ngày tôi không có ở nhà, cô ấy đã cặp kè với đàn ông khác. Tôi không rõ là một người hay vài người nữa... Chỉ biết là họ dắt díu nhau về đây, ăn nằm với nhau, hú hí... Tôi đã bị cắm sừng như thế. Thảo nào, dù tôi đi làm xa, không có nhiều thời gian cho cô ấy, nhưng bạn gái vẫn không một lời oán thán. Thì ra, sau lưng tôi, cô ấy cặp kè với đàn ông như thế đấy! Tôi xót xa lắm.
Tôi lẳng lặng để lại mọi thứ như cũ, khóa cánh cửa lại rồi ra về. Chính bản thân tôi cũng không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Khi để lại mọi thứ nguyên trạng, tôi đã nghĩ đến việc sẽ vờ như không biết gì, chấp nhận là một gã khờ để đưa mối quan hệ này tới đích. Bởi lẽ tôi đã 32 tuổi rồi, và những gì tôi gây dựng suốt mấy năm qua cũng đều vì tương lai hai đứa cả. Tôi chỉ băn khoăn có thể đóng kịch với người ngoài, nhưng với chính mình, liệu tôi có thể nào quên được?
Tác giả: Minh Đức
Nguồn tin: khampha.vn