Cuộc sống

Không tin kết quả ADN vì con ngày càng giống ông hàng xóm, tôi phát hiện sự thật ngỡ ngàng

Tôi đã rất lo lắng và hồi hộp trong thời gian chờ trung tâm trả kết quả. Thế nhưng đến hôm nhận kết quả trong tay, chẳng hiểu sao trong lòng tôi nỗi trăn trở vẫn chưa tìm được lời giải đáp.

Ngày biết vợ có bầu, tôi ra sức chiều chuộng. Nhà tôi có hai anh em, bố mẹ tôi vì khát một mống con gái nên đến khi tôi vào đại học mẹ tôi vẫn cố để nặn được bé Na. Nhờ trời thương, mẹ tôi đã sinh Na trong an toàn, mẹ tròn con vuông.

Vì từng nhìn thấy mẹ bầu bí vất vả rồi thì nghén ngẩm nên tôi phần nào thấu hiểu được nỗi khổ nhọc của người phụ nữ. Nhìn vợ mệt mỏi tôi chỉ buồn một nỗi không thể nghén thay vợ nên làm cho vợ được điều gì tôi đều cố gắng hết sức.

Hàng ngày, tôi đều đưa đón vợ đi làm dù đường không được tiện lắm. Giờ đi lại giao thông cũng phức tạp, nhỡ ra làm sao tôi ôm hận cả đời mất. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một điều, vợ con mình mình không chăm lo thì còn chăm lo ai. Thay vì đến sớm cà phê với đồng nghiệp hay la cà quán xá sau giờ tan làm, tôi sẽ đưa vợ đi cho an toàn.

Nhìn vợ mệt mỏi tôi chỉ buồn một nỗi không thể nghén thay vợ nên làm cho vợ được điều gì tôi đều cố gắng hết sức. Ảnh minh họa.

Ngày cái thai được 14 tuần, bác sĩ khẳng định đứa bé giống bố khiến tôi vỡ òa trong niềm sung sướng. Cả nhà hai bên nội ngoại tôi đều hiếm con cái. Tôi có hai bác với một dì điều kiện kinh tế tốt lắm mà chỉ tội không có lấy một mụn con. Bác tôi lựa chọn con đường nhận con nuôi còn dì và bác còn lại ở vậy thân già trông nhau.

Tôi còn nhớ như in cái ngày vợ chuyển dạ. Những cơn đau khiến cô ấy vã mồ hôi liên tục, gương mặt phờ phạc đi trông thấy. Đứng ngoài phòng sinh, tôi bồn chồn lo lắng không biết vợ ở trong đó thế nào. Tôi chỉ lo vợ sức yêu không đẻ thường được mà bảo đẻ mổ thì cô ấy không muốn.

Cuối cùng, sau gần 2 tiếng vợ vào căn phòng ấy, tôi đã nghe thấy những tiếng khóc đầu đời của con trai mình. Đón con từ tay bác sĩ, tôi hạnh phúc sung sướng đến lạ kỳ. Thằng bé như một thiên thần tí hon được ông trời ban cho gia đình chúng tôi vậy.

Vì bệnh viên khá gần nhà nên cả hai bên nội ngoại tôi đều có mặt. Bác tôi vừa bế cháu vừa ngắm nghía kỹ khuôn mặt của thằng bé.

"Tai này là giàu lắm đây. Nhưng sao nhìn nó chẳng giống ai thế nhỉ?", bác tôi buột miệng.

"Trẻ con nó thay đổi từng ngày í chứ giờ mới sinh thì nhìn ra giống ai. Thôi các bà xem pha sữa hay làm gì cho con dâu đi. Tôi thấy nó phờ phạc cả người rồi", bố tôi vội vàng lên tiếng.

Vợ tôi đẻ thường nên chỉ 2 ngày sau sinh là được về nhà. Có con rồi tôi mới hiểu hạnh phúc được làm cha là như thế nào. Mỗi khi đi đâu tôi cũng chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn được về nhà để hít hà cái mùi bụ sữa ôi sao mà đáng yêu vậy của thằng bé.

Thời gian trôi đi, tôi chỉ có một điều hơi bận lòng đó là con quả thật không giống vợ chồng tôi chút nào. Tôi và vợ đều trắng trẻo nhưng con tôi từ khi sinh đã có làn da ngăm đen. Thôi thì con trai đen cho khỏe nhưng đặc biệt là thằng bé chỉ có mắt một mí, đặc điểm mà cả vợ chồng tôi đều không có.

Tôi cũng nghe được nhiều lời bàn tán rồi đồn đoán từ những bà hàng xóm. Tôi không muốn quan tâm đến những lời thị phi đó nhưng cũng có chút bận tâm khi họ nói trông con tôi giống hệt ông Lâm - hàng xóm kế bên đường. Ngày con tròn 3 tuổi, để giải quyết những khúc mắc trong lòng, tôi lén lấy mẫu tóc của con để đi xét nghiệm ADN.

Thế nhưng đến hôm nhận kết quả trong tay, chẳng hiểu sao trong lòng tôi nỗi trăn trở vẫn chưa tìm được lời giải đáp. Ảnh minh họa.

Tôi đã rất lo lắng và hồi hộp trong thời gian chờ trung tâm trả kết quả. Thế nhưng đến hôm nhận kết quả trong tay, chẳng hiểu sao trong lòng tôi nỗi trăn trở vẫn chưa tìm được lời giải đáp. Kết quả nói thằng bé chính là con của tôi, vậy tại sao con lại chẳng hề giống cả tôi lẫn vợ?

Cuối cùng, nỗi băn khoăn suốt bấy lâu của tôi lại được gỡ nút thắt một cách rất tình cờ. Hôm đó một người bạn của vợ tôi chia sẻ tấm hình hồi cấp 3 kèm lời tựa về kỷ niệm với từng người. Nhìn đến người được đánh dấu là vợ mình, tôi há hốc miệng không thể nhận ra.

Vợ tôi khi xưa đen nhẻm và đặc biệt là đôi mắt một mí không thể lẫn vào đâu được. Tôi lờ mờ hiểu ra vấn đề nên hỏi lại một người bạn cô ấy cho chắc thì được biết vợ tôi đã phẫu thuật thẩm mĩ sau khi học xong đại học. Cô ấy vì ngại nên không dám thú nhận với tôi.

Biết sự thật mà tôi thấy tội lỗi với vợ con vô cùng. Chỉ vì một chút hoài nghi, những lời đồn đoán mà tôi đã nghi oan cho vợ mình. Vợ ơi, anh xin lỗi em ngàn lần!

Tác giả: Huy Liệu

Nguồn tin: khampha.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP