Thế mà chỉ sau mấy năm về chung sống với nhau, chính cái tính cách cam chịu, nhịn nhục ấy của cô ấy lại khiến tôi ghét cay ghét đắng. Mỗi lần cãi nhau, thấy em không thèm nói gì mà lẳng lặng đi vào phòng khóc khiến tôi tức điên lên được, tôi có cảm giác mình đang sống chung với bức tường chứ không phải một con người nữa rồi.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu trở nên nhàm chán và tẻ nhạt, tôi bắt đầu thay lòng rồi có bồ từ lúc nào không hay. Cô ấy là một cô gái trẻ, nóng bỏng, nhiệt tình và rất biết cách làm tôi cười. Cuộc đời tôi như trẻ lại, tôi biết yêu và đắm chìm vào thứ người ta gọi là “của lạ” ấy. Tôi bỏ bê vợ, bỏ bê gia đình mải miết với cuộc tình mới. Khi ấy tình yêu của tôi với con én nhỏ ấy là lẽ sống, ngày tôi nhớ đêm tôi mong.
Như trong mắt tôi càng ngày càng trở nên già nua và xấu xí, thậm chí là càng ngày tôi càng ghét bỏ cô. Mỗi lần về nhà tôi chỉ muốn kiếm một cái cớ gì đó để có thể cãi nhau với cô rồi bỏ nhà để đi gặp gỡ nhân tình của mình.
Chúng tôi bắt đầu sống ly thân, mặc kệ vợ van xin níu kéo vì con vì gia đình. Cô ấy còn nhờ anh em, bố mẹ tôi khuyên ngăn giúp nhưng tôi gạt hết. Tôi quyết định ly hôn, đêm ấy cô ấy đã không còn nước mắt để khóc. Cô ấy nhìn con rồi đi vào phòng ký vào tờ đơn ấy.
Tôi ra đi không lấy bất cứ thứ gì, nhà cửa mọi thứ tôi để lại hết cho vợ. Tôi đi tìm lẽ sống tình yêu của mình. Cứ nghĩ rằng đây chính là chân trời cuối cùng của cuộc đời mình thế nhưng màu hồng ấy chỉ hiện hữu vỏn vẹn chỉ trong 2 năm đầu ở bên nhau.
Cô gái mà tôi nghĩ là lẽ sống ấy khi về sống chung với nhau thì không thể bỏ xuống những thói quen khi còn là độc thân để rồi cũng đã bỏ tôi mà đi theo người khác. Sau cuộc hôn nhân chóng vánh ấy, trái tim tôi trở nên chai sạn dần, nhiều hôm nhớ con, tôi thường tìm đến trường học của con rồi nhìn mẹ con Như đón nhau từ xa.
Tôi biết mình không đủ tư cách để quay lại, những đêm ngồi cô đơn nhớ con nhớ vợ. Tôi nhớ lại những lời cay nghiệt khó nghe, những hành động hắt hủi với vợ cũ mà tôi thấy sởn da gà.
Rồi 1 ngày đang đi làm tôi nhận được cuộc gọi từ những con số vốn đã rất quen thuộc ngày trước. Tôi run rẩy nghe máy:
– Ừ anh nghe.
– Cuối tuần anh về nhà chút nhé, sinh nhật Bon, nó muốn có anh dự.
– Anh biết rồi sẽ về.
– Ừm.
Cô ấy tắt máy rồi tôi vẫn run run. Giọng nói ấy thực sự tôi thấy nhớ. Tôi chờ từng ngày để về thăm con. Hôm ấy tôi về mang theo quà cho thằng bé, khách mời chẳng có ai ngoài tôi.
Vợ cũ của tôi lặng lẽ nấu cơm trong bếp, nhìn cô ấy xinh xắn trẻ trung hơn trước rất nhiều. Lâu rồi tôi mới thấy bóng dáng cô ấy trong bếp, thực sự trông rất quyến rũ. Bữa cơm nóng hổi thơm ngon đã được dọn ra. Tim tôi như nghẹt thở khi nhìn những món ăn quen thuộc ấy trên bàn:
– Bố ơi bố ăn đi, mẹ nấu ngon lắm đấy.
– Ừ bố biết rồi.
– Anh ăn đi cho con nó ăn.
– Ừ, em cũng ăn đi.
Nhìn cảnh em ân cần quan tâm con mà tôi chua xót. Đã 5 năm rồi gia đình tôi mới đông đủ thế này, lúc này tôi mới nhận ra rằng rằng mình thật ngu ngốc khi đánh mất em. Sau bữa cơm, thằng bé chạy ra bóc món quà của tôi mua cho nó, chỉ còn tôi và em ngồi lại bàn. Bất chợt, Như đưa cho tôi một hộp giấy, tôi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn ngày xưa mẹ tôi đã trao cho em khi về làm dâu.
– Em trả lại anh chiếc nhẫn này, mẹ từng nói thứ này chỉ trao cho con dâu. Giờ em không còn tư cách giữ nó nữa rồi.
– Không, em cứ giữ lại nó đi. Với anh, vị trí của em mãi mãi không thay đổi. Anh biết giờ có nói gì em cũng không tin, nhưng xin em, cho anh thêm một cơ hội được không?
– Anh sẽ bù đắp cho em tất cả tổn thương mà anh đã gây ra cho em, sẽ bù đắp cho cái gia đình này, sẽ cho con và em tình thương của người cha trong 5 năm năm qua. Chúng ta cưới nhau nhé.
Nói rồi, tôi quỳ xuống lồng chiếc ngẫn vào tay cô ấy như ngày xưa từng cầu hôn. Tôi thấy Như ứa nước mắt rồi lẳng lặng lên phòng. Có lẽ, thật khó khăn để tha thứ và đón nhận 1 người chồng như tôi. Nhưng thực sự, dù bằng cách nào tôi cũng sẽ chứng minh cho cô ấy hiểu để một lần nữa chấp nhận tôi.
Tác giả bài viết: Theo Thethaovaxahoi