Xin chia sẻ tới mọi người câu chuyện của tôi, cũng là nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới của vợ chồng tôi.
Tôi và anh yêu nhau khi tôi vào năm cuối đại học, lúc đó anh đã 27 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng. Học kỳ cuối năm thứ tư, chính anh cho tôi tiền để trang trải luận văn tốt nghiệp và các khoản đóng góp ở trường lớp, quần áo, nhà trọ.
Mọi người đừng cười tôi nhận tiền của đàn ông, thực sự thì nhà tôi rất nghèo. Suốt những năm đại học tôi đều đi làm thêm để lấy tiền học phí và đóng tiền nhà. Nhưng kỳ cuối, tôi tất bận làm luận văn, thành thử phải nghỉ việc. Anh biết chuyện nên đưa tiền cho tôi, nói rằng cho tôi mượn, khi nào đi làm thì trả sau cũng được.
Chúng tôi lúc đó yêu nhau rất đơn thuần. Tôi biết một cuộc tình mà động chạm tới tiền bạc là không hay ho lắm, nhưng bất đắc dĩ phải nhận. Ra trường đi làm được 1 năm, tôi tiết kiệm giật gấu vá vai, đủ trả trước anh một nửa. Anh lại bảo tôi giữ giúp, sau này nếu cần tiền cưới vợ thì sẽ lấy.
Yêu nhau được gần 3 năm, tình cảm của chúng tôi vẫn cứ đều đều, không hề mãnh liệt, sôi nổi như những gì người ta miêu tả. Rồi anh cầu hôn tôi, anh bảo tuổi anh không nhỏ, anh cũng chờ tôi lâu quá rồi. Vì nghĩ tới ân tình anh dành cho mình nên tôi đồng ý, dù lúc đó tôi vẫn chẳng cảm thấy yêu anh đến mức sống chết gì cả.
10 năm qua, bàn tay này chưa từng rời khỏi tay tôi. (Ảnh minh họa)
Mọi chi phí bên lề đám cưới như chụp ảnh, thuê áo cưới, thuê xe ô tô đón dâu… tôi đều dùng tiền nợ anh để trả. Nhưng anh lại âm thầm gửi tiền qua tài khoản ngân hàng cho tôi. Tôi thật sự biết ơn sự tế nhị đó của anh.
Đêm tân hôn là đêm đầu tiên của tôi, anh rất nhẹ nhàng và chu đáo, điều khiến tôi được an ủi nhất chính là trong suốt quá trình, anh đều đan ngón tay vào tay tôi, đến khi đi ngủ, bàn tay trái của anh vẫn nắm lấy tay phải của tôi, dùng bắp tay làm gối, tay kia ôm tôi vào lòng. Đêm đó là đêm tôi thấy trái tim mình rung động thật sự vì anh.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất bình thường và yên ả. Ban ngày chúng tôi cùng đi làm, buổi tối trở về cùng ăn cơm. Tôi nấu cơm thì anh ở bên nhặt rau, tôi rửa bát thì anh dọn dẹp. Buổi tối khi đi ngủ, dù có quan hệ hay không, anh đều nắm bàn tay tôi.
Có những đêm tôi ngủ quên, vùng tay khỏi anh để xoay người, anh lại lặng lẽ vòng qua tôi, đổi sang bên kia để tôi gối đầu lên bắp tay anh. Tôi có cảm giác anh chưa bao giờ ngủ say, bởi chỉ cần tôi đạp chăn, tôi lật người, là anh lại đưa tay kéo chăn, đổi chỗ để tôi thoải mái. Tôi cảm thấy mình được trân trọng, được yêu thương rất nhiều.
Cưới nhau 6 tháng, tôi mang bầu. Cứ tưởng thời gian này anh sẽ giống như bao người đàn ông khác, thờ ơ dần với vợ con. Nhưng không, tôi càng được anh nâng niu hơn. Đêm nào anh cũng dành ra 30 phút bóp tay chân cho tôi, xoa kem chống rạn vào bụng và đùi tôi. Có lần, vì để tôi gác chân, anh còn nằm im suốt đêm. Sáng ra thấy anh ngồi nghệt mặt một lúc lâu mới đứng lên được vì tê chân, tôi rất cảm kích và thương anh.
Điều khiến tôi được an ủi nhất chính là trong suốt quá trình, anh đều đan ngón tay vào tay tôi. (Ảnh minh họa)
Sinh con xong, tôi vừa xấu, vừa bận rộn con cái. Nhưng ngày nào anh cũng về sớm nấu cơm cho tôi nghỉ ngơi lại sức. Đêm ngủ thì tôi luôn nằm giữa, con trong cùng, chồng bên cạnh. Anh nói không nắm tay hay ôm tôi, anh không thể ngủ được. Vì thế anh luôn hạn chế đi công tác xa, chỉ loanh quanh trong nội thành, sáng đi sớm, tối về muộn, nhưng nhất định phải về.
Cũng có lúc chúng tôi cãi cọ nhau vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, có thể vì áp lực công việc, có thể vì mệt mỏi con cái. Những lúc chiến tranh lạnh, tôi đều nhốt anh ngoài phòng ngủ, mặc kệ anh ngủ ở ghế sô pha phòng khách, hoặc sang phòng bên ngủ, để cả hai có thời gian ổn định tâm lý và suy nghĩ lại.
Thế nhưng cả đêm chẳng ai ngủ được, cứ lúc tôi lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần phòng ngủ, giọng anh khe khẽ hỏi: “Em ngủ chưa? Anh xin lỗi, cho anh vào phòng đi”. Lần nào giận quá thì tôi làm ngơ, lần nào giận ít thì mở cửa cho anh vào.
Đến giờ con tôi đã gần 9 tuổi, bị bố bắt ngủ riêng từ khi lên 5, vợ chồng tôi vẫn luôn nắm tay nhau mỗi đêm. Dù cũng có lúc rời tay ra chứ không như hồi đầu, nhưng nếu ai tỉnh ngủ trước, chắc chắn sẽ lại kéo tay người kia lồng vào tay mình. Chính thói quen này khiến chúng tôi gắn kết với nhau hơn, yêu thương nhan nhiều hơn.
“Cảm ơn anh nhiều, chồng của em, người đã chịu đựng và bao dung được hết mọi tính khí xấu xa của em, hãy cùng em đi đến hết cuộc đời này nhé anh!”.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi! Chúc các bạn luôn vui vẻ hạnh phúc!
Tác giả bài viết: nguyenthikhanh/theo Bích Phương