Ngày chị nhận lời cầu hôn của anh, anh vẫn trêu chị mãi. "Anh mua nhẫn nhỏ xíu xiu để em đeo vào là không tháo ra được nữa luôn". Nói rồi anh hạnh phúc ôm chị vào lòng. Tối hôm đó, đọc những dòng tin nhắn của anh, chị bỗng nhiên rơi nước mắt.
"Anh biết, em lấy anh, phải làm dâu trưởng là không hề đơn giản, sẽ có những khó khăn chờ đợi em trước mắt. Nhưng hãy tin anh, chỉ cần em đồng ý nắm tay anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chở che cho em trước mọi bão tố cuộc đời".
Ngày chuẩn bị cưới, bố mẹ anh nói muốn chị suy nghĩ việc về quê lập nghiệp. Chị không quá bất ngờ vì biết ở quê anh, trưởng tộc là một điều gì đó rất ghê gớm. Nhưng chị thực sự không muốn phải về đó chút nào.
Bao năm cố gắng để bám trụ lại cái mảnh đất người khôn của khó này, nay sao chị cam tâm theo chồng về nơi xứ người vốn chẳng biết mình sẽ làm gì phù hợp với năng lực. Biết chị lấy chồng xa, mẹ chị đã khóc lên khóc xuống, nay biết nhà trai muốn con dâu về quê, mẹ chị khóc tưởng ngất đi được.
Nhưng may mắn thay khi anh là người đã đứng ra giải quyết một cách êm đẹp mọi chuyện. Anh lấy lý do công việc của mình để ở lại thành phố với chị. Chẳng biết mai này thế nào, nhưng ít nhất đến giờ phút này, chị hạnh phúc vì có anh đứng bên cạnh.
Chẳng biết mai này thế nào, nhưng ít nhất đến giờ phút này, chị hạnh phúc vì có anh đứng bên cạnh. Ảnh minh hoạ. |
Hai vợ chồng đều thu nhập ở mức khá nên cuộc sống tại thành phố cũng không quá khó khăn. Anh chị thuê một căn chung cư xinh xắn ngay gần công ty chị để tiện đường đi lại. Anh nói sau này chị còn bầu bí con nhỏ, tốt nhất là đi lại gần, anh đàn ông trai tráng đi xa chút cũng không sao.
Gần nửa năm sau ngày cưới, chị vỡ oà báo tin vui với anh. Thế nhưng hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn, con đã rời bỏ anh chị mà đi vì cơ thể chị quá yếu. Chị gần như ngã gục sau cú sốc lớn.
Cũng như chị, anh đau đớn khi biết tin vợ sảy thai. Nhưng người đàn ông trong anh không cho phép anh ngã gục. Anh lại nắm tay chị, ôm chị vào lòng và động viên: "Em đừng suy nghĩ gì cả, nhất định con sẽ về sớm thôi".
Anh càng dành cho chị sự chăm sóc, quan tâm nhiều hơn sau cú sốc đó. Anh nấu cho chị những món ngon, đưa chị tới những nơi huyên náo để chị lấy lại tinh thần. Gần 1 năm sau đó, tin vui đã tới lần hai với anh chị.
Lần này chị quyết định nghỉ hẳn ở nhà để dưỡng thai. Chị biết, có thể sau lần nghỉ dài này, công việc với mức thu nhập hàng chục triệu kia có thể tuột khỏi tay chị. Nhưng hơn hết, chị khao khát được làm mẹ, chị khao khát cảm giác được ôm con trong vòng tay.
Nhưng cuộc đời thật quá biết trêu ngươi. Dù rất giữ gìn song chị vẫn phải vào viện cấp cứu ở tháng thứ 4 và không may, con lại một lần nữa rời xa anh chị.
Đau đớn vì cú sốc mất con lần 2, áp lực từ phía gia đình chồng vì dâu trưởng mà chưa có con, đã có lúc chị muốn buông xuôi tất cả. Nhưng khi chị yếu đuối nhất, anh vẫn luôn là người ở bên cạnh chị. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy tay chị mà nắm chặt.
3 năm sau đó, người ta vẫn thấy một cặp vợ chồng rong ruổi khắp các bệnh viện từ Bắc vào Nam. Ai mách ở đâu có thầy, có thuốc tốt, anh chị cũng tìm tới ngay. Hơn 5 năm vợ chồng với quá nhiều biến cố, chị tưởng chừng mọi thứ đã khép lại thì bỗng nhiên chị nhận được tin báo từ bác sỹ, chị đã có thai.
Lần này, chị không còn dám cười khi nghe tin vui ấy. Chị sợ, rất sợ một lần nữa phải từ biệt đứa con chưa kịp thành hình hài. Ông trời đã quá nhiều lần khiến tim chị tưởng chừng chẳng thể đập nổi nữa.
Những ngày sau đó, chị khăn gói nhập viện để bác sỹ tiện theo dõi tình hình. Vẫn là anh, người luôn luôn bên chị, động viên chị, bảo vệ chị trước mọi điều tiếng của gia đình nhà chồng.
5 tháng sau, chị nằm vô hồn trên chiếc giường bệnh. Chị đau tới nỗi không thể rơi nước mắt được nữa. Khi phải thông báo cái thai không thể giữ được, chính bác sỹ chữa trị cho chị cũng không cầm nổi nước mắt.
Ngày ra viện, chị đưa anh lá đơn ly hôn chị đã ký sẵn. 5 năm qua đã là quá đủ cho cuộc tình này. Chị nợ anh, nợ anh một lời cảm ơn, nợ anh một lời xin lỗi. Chị muốn giải thoát cho anh và cũng là giải thoát cho chính mình.
Vẫn là anh, người luôn luôn bên chị, động viên chị, bảo vệ chị trước mọi điều tiếng của gia đình nhà chồng. Ảnh minh hoạ. |
Anh cầm lá đơn và nói muốn đi xa một thời gian để suy nghĩ. Chị không trách anh, chưa bao giờ trách anh vì chị biết, quãng thời gian qua anh đã áp lực thế nào trước đủ mọi lời bàn tán của gia đình dưới quê.
Chị trở lại công ty, vùi đầu vào công việc. Chị làm việc tới nỗi quên cả ăn. Với chị bây giờ, chỉ có làm việc tới mệt lả người, chị mới có thể đưa mình vào giấc ngủ.
Hai tuần sau, anh bất ngờ trở về nhà với một đứa bé ẵm trên tay cùng lá đơn đã bị xé nhỏ. Anh nở một nụ cười tươi và nói với chị:
"Con bị mẹ bỏ rơi ở chùa, anh đã làm thủ tục xin được nhận con làm con nuôi. Anh định sẽ đặt tên con là Phúc, không biết em có thích không?".
Chị oà khóc, ôm chầm lấy anh và đứa bé. 3 lần sảy thai và khả năng làm mẹ gần như không còn, chị tưởng chừng hạnh phúc đã khép lại, cuộc hôn nhân này đành phải đặt dấu chấm hết.
Nhưng ông trời lấy đi của chị quá nhiều nước mắt lại đã đem đến cho chị một người đàn ông tuyệt vời. Cảm ơn anh, một lần nữa chị lại nợ anh lời cảm ơn, lời xin lỗi!
Tác giả: Trang Thảo
Nguồn tin: khampha.vn