Ra trường đi làm được 2 năm thì tôi lấy chồng. Bố mẹ tôi thương con gái nên mua cho vợ chồng tôi một căn hộ nhỏ trong thành phố, gần chỗ tôi làm. Căn nhà ở ngoại ô của chồng tôi thì để lại cho cậu em trai, còn mẹ chồng thì về sống cùng với chúng tôi.
Nhà chồng tôi neo người, bố anh mất sớm nên mẹ phải vất vả nuôi con. Vì vậy mà từ thời quen nhau, tôi đã biết anh rất có hiếu với mẹ mình. Tôi cũng chưa bao giờ có ý nghĩ khó chịu với việc sống chung vì nghĩ mẹ anh cũng như mẹ tôi. Nhưng thời gian gần đây tôi vô cùng chán nản thậm chí rất áp lực khi sống cùng mẹ chồng trong một mái nhà.
Mẹ chồng tôi trước đây buôn bán nhỏ ở chợ nhưng do sức khỏe không tốt nên hiện nay bà chỉ ở nhà. Đó cũng là ước muốn của chồng nên tôi cũng không buồn phiền gì. Vả lại tiền lương của hai vợ chồng tôi cũng đủ để lo cho bà.
Dù không làm ra tiền nhưng mẹ chồng tôi lại chi tiêu vô cùng hoang phí. Từ ngày về sống cùng, bà đứng ra đảm nhận việc đi chợ, bà nói cần gặp lại bạn bè chứ ở nhà mãi cũng buồn chán.
Nhưng lần nào đi chợ, bà cũng mua thức ăn nhiều vô kể, thậm chí cả những thứ đã sắp hỏng vì rẻ. Nhà có ba người nhưng từ trái cây, thịt cá đến rau củ quả bà mua về chất đầy kín cả tủ lạnh. Nhìn thức ăn bị vứt đầy sọt rác tôi cảm thấy rất xót xa, trong khi tiền đi chợ ngày nào cũng tăng lên.
Bà cứ bóng gió xa gần tôi là thứ keo kiệt, cho mẹ chồng ăn cũng tiếc tiền. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi góp ý thì mẹ chồng tôi giận dỗi ra mặt. Bà nói tôi không ăn thì để bà ăn, thế là bà cứ ăn lấy ăn để như cho tôi nhìn thấy. Bà cứ bóng gió xa gần tôi là thứ keo kiệt, cho mẹ chồng ăn cũng tiếc tiền. Chồng tôi thương mẹ nên bảo tôi cứ mặc kệ bà thích làm gì thì làm. Tôi cũng đành phớt lờ mọi chuyện.
Mỗi sáng mẹ chồng tôi có tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh cùng các ông bà trong khu phố. Cách đây hơn tháng, chẳng biết hội của bà thi cử gì mà bà yêu cầu chồng tôi mua cho một chiếc điện thoại mới, để bà chụp lại hình ảnh khi bà đi thi.
Chúng tôi phân tích thiệt hơn, nói mẹ mắt mũi kém thì làm sao sử dụng được. Với lại đi thi có một ngày thì lấy điện thoại hay máy quay phim của chúng tôi đem đi chứ mua làm chi.
Nhưng bà không chịu. Bà hờn giận không chịu ăn uống, bà than thân trách phận là nuôi con trai cũng chẳng để làm gì. Chồng tôi đành đưa bà đi mua một chiếc, khi đến trung tâm bà chọn chiếc điện thoại mà giá tiền bay đứt cả tháng lương của chồng tôi. Nhưng khi về nhà bà nào có sử dụng được, thậm chí ai gọi tới bà lướt cảm ứng để nghe cũng không xong.
Một thời gian sau bà bảo bất tiện, không thích, nên đem về làm quà tặng cho em chồng tôi. Tôi giận điên người nhưng vì chồng và cũng muốn cho gia đình yên ổn nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau lần ấy, chồng tôi cũng có nói chuyện với bà cứ ngỡ bà sẽ biết thương vợ chồng tôi hơn. Nào ngờ cách đây vài ngày khi tôi vừa đi làm về đã thấy trên bàn của phòng khách ngổn ngang biết bao là thứ. Thấy mẹ chồng đang ngồi săm soi hết món này đến món khác tôi vội vã hỏi liền.
Nghe bà thuyết minh mà máu nóng trong tôi dâng lên ngập đầu. Nào là thuốc chống lão hóa làn da, thuốc trị đau khớp, thuốc chống bạc tóc, thuốc trị chứng mất ngủ…tất cả đều chẳng có chút nhãn mác gì ngoài việc được đóng gói bằng mấy chai lọ nhựa với dòng chữ viết tay bên ngoài.
Mẹ chồng tôi nhất quyết không chịu về nếu như tôi chưa chịu qua bên ấy quỳ gối xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Tôi nói mẹ mua làm gì, đau ốm bệnh tật gì thì vợ chồng tôi đưa đi bệnh viện, những thứ thuốc ấy làm sao tin được mà uống. Bà khẳng định người quen bán cho nên đảm bảo, nghe từ bán nên tôi vội hỏi giá cả. Nghe bà nói mà tôi chỉ muốn ngất tại chỗ, số tiền thuốc vượt quá cả chục triệu. Không thể nhịn được nên tôi nói với bà sao lại tin người, mua những thứ vô bổ này, uống vào không khéo thêm bệnh thì làm khổ con cái.
Vậy mà bà quay sang trách mắng lại tôi, bà nói: "Nếu tôi có chuyện gì thì con trai tôi lo, bà già này không dám phiền đến chị." Rồi bà tiếp tục than thở, bà biết bà là kẻ ăn nhờ ở đậu nên bị con dâu coi thường rẻ rúng. Bà biết trong mắt tôi bà chỉ là kẻ ăn bám, thôi thì để bà ra đi cho tôi vừa lòng. Nói xong bà vào phòng xách giỏ bỏ về nhà em chồng, mặc cho tôi ra sức can ngăn.
Chẳng biết ai gọi điện cho chồng tôi nhưng khi anh vừa về đến nhà đã trách mắng tôi thậm tệ. Nào là con dâu mà hỗn láo với mẹ chồng, dám coi thường và rẻ rúng mẹ anh. Đã vậy anh còn nói tôi sao dám đuổi mẹ anh ra khỏi nhà. Tôi vừa nói vừa khóc tức tưởi, tôi kể cho anh nghe mọi chuyện rồi nói anh muốn tin ai thì tin. Chồng tôi nghe tôi nói xong thì cũng dịu đi, bảo tôi rằng anh lỡ lời, để anh nói chuyện lại với mẹ.
Mấy hôm nay không khí gia đình nặng nề vì chuyện của mẹ chồng, chồng tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà. Mẹ chồng tôi nhất quyết không chịu về nếu như tôi chưa chịu qua bên ấy quỳ gối xin lỗi. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, tôi nên làm gì vào lúc này bây giờ?
Tác giả bài viết: Quỳnh