Cuộc sống

Tôi đau đớn rời bỏ anh để đến với một người không bình thường vì một chữ hiếu

Chỉ còn 1 tháng nữa là tới ngày cưới. Lẽ ra lúc này tôi phải đang hạnh phúc và tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình, chứ không phải lặng lẽ khóc hàng đêm như bây giờ.

Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo. Cuộc đời trớ trêu khi cướp mất người bố của tôi quá sớm và còn không cho mẹ tôi sức khoẻ bình thường. Mọi thứ khó khăn là thế nhưng chị em tôi luôn cố gắng học hành thật tốt để mẹ an tâm, để sau này có công việc tốt, kiếm được tiền trả nợ và chăm sóc mẹ.

Lên thành phố, bước chân vào ngưỡng cửa đại học, tôi tự dặn mình sẽ phải cố gắng bằng năm, bằng mười những người khác. Tôi lao vào học và đi làm thêm. Mỗi khi mệt mỏi tôi lại nghĩ, có thêm khoản tiền này mẹ và em tôi ở nhà sẽ đỡ được phần nào. Cứ nghĩ vậy là tôi lại như được tiếp thêm động lực để cố gắng.

Tôi cũng tự không cho phép mình được yêu. Tôi sợ mình sẽ xao nhãng việc học hành và làm thêm, sợ mình sẽ mải lo hạnh phúc cho mình mà quên mẹ và em đang vất vả ở quê. Thế nhưng, trái tim tôi cũng không thể sắt đá trước sự quan tâm, che chở của anh.

Anh hơn tôi 1 tuổi, là đàn anh khoá trên của tôi. Chúng tôi quen nhau khi sinh hoạt chung một câu lạc bộ ở trường. Anh không đẹp trai, cũng không khéo ăn nói nhưng anh là người sống rất chân thành. Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác được yêu thương, che chở.

Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác được yêu thương, che chở. (Ảnh minh hoạ)

Sau hai năm yêu nhau, chúng tôi quyết định dọn về ở trọ cùng nhau. Chúng tôi đã dự định, cả hai sẽ cùng nhau cố gắng làm việc để có thể giúp đỡ gia đình và trụ lại được trên đất Hà Nội này. Dù vất vả nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh.

Chuyện về anh tôi tuyệt nhiên không nói với gia đình. Tôi không muốn mẹ phải lo lắng về tôi, và cũng sợ mẹ nghĩ nhiều chuyện chúng tôi chưa cưới đã sống cùng với nhau. Tôi dự định khi thu nhập của hai đứa ổn hơn, tôi sẽ đưa anh về ra mắt với mẹ.

Hồi ấy, mỗi lần về quê, mẹ của H vẫn sang nhà tôi chơi. H là bạn cùng xóm từ thủa bé của tôi. Cậu ấy sinh ra trong gia đình khá giả nhưng lại không may mắn được nhanh nhẹn thông minh như những đứa trẻ bình thường. Trong xóm gần như cũng chỉ có mình tôi chơi với cậu ấy.

Ngày biết tin tôi phải lên thành phố học đại học, H đã ôm chân tôi khóc rất nhiều. Cuốn vào học hành, công việc rồi cuộc sống riêng, tôi cũng dần quên tình bạn thủa nào cùng cậu bạn chậm chạp nhưng thật thà ấy.

Bỗng một ngày, em tôi gọi lên điện thoại khóc lóc, báo tin mẹ tôi bị tai nạn. Chân tay tôi như muốn rụng rời. Tôi chỉ kịp nhắn cho anh một cái tin thông báo rồi lao ngay ra bến xe.

Bác sĩ nói mẹ tôi phải phẫu thuật, mà số tiền phải bỏ ra là rất lớn. Nhìn đứa em khóc lóc "Chị ơi, làm sao để có tiền cứu mẹ bây giờ. Em phải cứu mẹ. Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con" mà tim tôi như thắt lại.

Tôi định sẽ chạy vạy vay khắp nơi nhưng không đủ, số tiền đó chẳng thấm vào đâu so với số tiền viện phí cần. Khi đang tuyệt vọng thì em nói với tôi, suốt thời gian tôi xa quê, mẹ H vẫn sang nhà tôi thăm nom mẹ tôi.

Mẹ H rất muốn có tôi làm con dâu, dù biết con trai mình có phần không được như những chàng trai khác. Mẹ H dự định sẽ cho chúng tôi một khoản tiền lớn để làm vốn riêng. Nói với tôi những câu này, mặt em cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Bác sĩ thông báo gia đình cần quyết định sớm việc có điều trị hay không. Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa, vội thông báo với bác sĩ xin chữa trị cho mẹ sớm, tôi sẽ lo đủ tiền. Tôi sẽ đến gặp mẹ H và mong bác ấy vẫn còn muốn tôi làm con dâu như trước.

Tôi lặng lẽ ra Hà Nội. Do công việc quá bận, anh không thể về cùng tôi nhưng trong lòng luôn như lửa đốt, lúc nào cũng gọi điện nhắn tin hỏi han tình hình của mẹ tôi. Tôi lấy hết can đảm của mình, viết một lá thư, rồi chờ anh đi làm, tôi dọn dẹp đồ đạc và nhanh chóng rời đi. Đêm trước đó, tôi đã cố lưu giữ những giây phút hạnh phúc cuối cùng còn được bên cạnh anh.

Nhưng, chưa một phút giây nào tôi ngừng nhớ về anh. Những kỷ niệm về anh là điều giúp tôi có thể tiếp tục cuộc sống này. (Ảnh minh hoạ)

Mẹ tôi đã được chữa trị và dĩ nhiên bà không biết chuyện số tiền viện phí tôi lấy từ đâu. Chỉ còn 1 tháng nữa là tôi sẽ lên xe hoa. Khi biết tin tôi quyết định đến với H, mẹ tôi có phần ngạc nhiên nhưng vẫn chúc phúc tôi vì dù sao tôi cũng lấy chồng gần nhà, vả lại, gia đình H cũng rất tốt với tôi.

Nhưng, chưa một phút giây nào tôi ngừng nhớ về anh. Những kỷ niệm về anh là điều giúp tôi có thể tiếp tục cuộc sống này. Tôi nợ anh lời xin lỗi, nợ anh rất nhiều. Tạm biệt anh, người đàn ông cả đời em không thể quên!

Tác giả: Mai Trang

Nguồn tin: khampha.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP