Cuộc sống

Sự thật sau những tin nhắn bất ngờ của mẹ mỗi sáng

Tôi lặng người khi nghe bà hàng xóm dị nghị mẹ tôi cặp ông bán nước đầu ngõ: “Tao thấy mẹ mày hay đi với lão đấy lắm, sáng nào cũng đi”.

con gai 1485139497
Nghe tới đó, nước mắt tôi rưng rưng, chẳng ngờ tôi ngốc thế, tôi đã nghĩ xấu cho mẹ mình (Ảnh minh họa)

Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo ở Hà Nam. Nhà tôi ở cạnh một con sông, từ ngày bố mất (khi đó tôi 12 tuổi) tôi thường ra bờ sông ngồi và hoài niệm tuổi thơ ở bên bố. Mẹ tôi, là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng ai cũng nói nhìn mắt mẹ tôi buồn.

Khi tôi vào Đại học, mẹ theo tôi lên Hà Nội tìm việc làm thêm, một phần mẹ cũng muốn ở gần tôi. Ngoài việc phụ giúp cho một quán ăn, mẹ tôi bán thêm hàng nước. Số tiền mẹ kiếm được dành trả tiền thuê nhà, lo tiền học cho tôi.

Thấy mẹ vất vả, tôi nhận đi làm gia sư dạy Văn cho một cậu bé lớp 5, mỗi tháng tôi cũng kiếm thêm được khoảng 1 triệu đồng.

Chỉ có 2 người phụ nữ, nhiều đêm tôi thấy cuộc sống khá buồn tẻ. Có lúc, tôi hỏi mẹ: “Mẹ có định đi bước nữa hay không?”. Khi đó, mẹ ôm tôi vào lòng, mỉm cười: “Hỏi ngốc. Mẹ chưa nghĩ đến chuyện đó, với mẹ, giờ lo cho con có công việc ổn định, mẹ mới tính tiếp”.



Thời gian trôi đi, tôi bước sang năm học cuối, bài vở nhiều, nên tôi không có thời gian trò chuyện với mẹ. Dạo gần đây, tôi thấy mẹ tôi gầy đi nhiều, hôm nào mẹ cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm, mẹ chẳng nói nhiều mà chỉ gửi cho tôi một tin nhắn: “Đợt này mẹ bận nên con cứ ăn cơm rồi đi học nhé”.

Dù thế, tôi nghe bà hàng xóm dị nghị mẹ tôi cặp với ông bán nước đầu ngõ: “Tao thấy mẹ mày hay đi với lão Bình lắm, sáng nào cũng đi”. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, chẳng ngờ mẹ tôi lại có thể làm nên chuyện như thế. Người ta còn nói: “Nghèo mà như thế người ta càng khinh”.

Tôi giận dỗi mẹ, nhưng không nói thẳng vấn để, mỗi lần mẹ hỏi, tôi trả lời nhát gừng. Tôi đi học, rồi đi dạy, tối về vào phòng ngủ, không quan tâm tới mẹ, cho tới một hôm, mẹ vào phòng tôi. Khi mẹ nói: “Con dạo này sao thế? Con có chuyện gì hay sao?”.

Tôi khóc, nói với mẹ những gì hàng xóm dị nghị. Mẹ ôm tôi rồi nói: “Mẹ xin lỗi, mọi chuyện không như con nghe thấy đâu. Sắp tới con ra trường, mẹ nghĩ con cần một chiếc xe máy, nên mẹ theo bác Bình, bác Hà…nhận nấu đồ ăn sáng cho một tổ thợ. Nốt tuần này nhận tiền, mẹ sẽ nghỉ”.

Nghe tới đó, nước mắt tôi rưng rưng, chẳng ngờ tôi ngốc thế. Tôi đã nghĩ xấu cho mẹ mình. Từ hôm đó, tôi tự hứa với lòng mình sẽ học tốt hơn để có một công việc ổn định, không phụ sự tin tưởng, yêu thương của mẹ.

Tác giả bài viết: Thu Hiền

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP