Năm 27 tuổi, tôi gặp anh, một người đàn ông thành đạt đã có gia đình. Anh là sếp trực tiếp của tôi. Với anh, tôi choáng ngợp bởi mùi hương nam tính, đôi mắt đen sâu thẳm và vẻ đĩnh đạc hơn người. Chất giọng trầm ấm và từng cử chỉ của anh khiến tôi mê đắm.
Tôi không thể làm chủ được con tim mình. Khi biết vợ chồng anh hay cãi nhau vì chị mải mê công việc để anh cơm nước bên ngoài, con thì gửi về bà ngoại. Tôi cố tình nán lại cơ quan muộn và rủ sếp đi ăn tối. Lâu dần, tôi rủ anh về ăn tối ở phòng trọ của tôi. Mọi việc lúc đầu rất trong sáng, tôi cố gắng không để anh phát hiện ra sự bối rối trong mắt tôi.
Hôm ấy anh say rượu, anh bảo vợ anh có tình nhân bên ngoài. Hai người cãi nhau và anh muốn ly hôn. Tôi kéo anh về căn phòng nhỏ của mình ăn tối, tôi trao cho anh đời con gái trong sự ngạc nhiên của anh. Từ đó chúng tôi âm thầm qua lại, tôi không đòi hỏi gì ở anh, từ danh phận tới tiền bạc, chỉ chia sẻ cảm xúc cho vơi nỗi buồn.
Tôi trao cho anh đời con gái và tình nguyện làm kẻ thứ ba. (Ảnh minh họa) |
Chúng tôi ở bên nhau gần 2 năm, dường như chúng tôi ngày càng yêu nhau mãnh liệt hơn và không e dè bày tỏ cảm xúc nơi công cộng. Vợ anh, lúc này đã nguội lạnh gối chăn với anh. Chị ta đi còn nhiều hơn anh. Hai đứa con thường được gửi về bà ngoại vì bố mẹ thường xuyên vắng nhà.
Tối hôm ấy, trước cửa phòng trọ của tôi, anh đang dịu dàng hôn lên tóc tôi thì có tiếng nói vang lên: "Bố, bố làm gì với cô ta vậy? Sao bố lại ở đây". Anh giật mình quay lại, con gái anh đi cùng hai người bạn. Cô bé xin phép anh đi sinh nhật bạn, không ngờ lại vô tình đi qua đây. Cô bé òa khóc rồi bỏ chạy khiến anh cuống cuồng chạy theo. Một chiếc xe máy chạy ngang đã va phải con gái anh. Khi chúng tôi lao đến nơi thì con bé đã ngất lịm.
Anh và tôi đưa con bé đi cấp cứu, con bé bị gãy tay. Lúc tỉnh lại nó nhìn tôi rồi lại nhìn anh: "Mẹ có nhân tình thì bố cũng có nhân tình à? Vậy chị em con để cho ai? Em Bi mới 3 tuổi thôi, con không muốn xa em. Con xin cô, cô tha cho chị em con đi".
Dù tình yêu của tôi có lớn đến mức nào, tôi cũng không thể cướp bố của hai đứa trẻ được. (Ảnh minh họa) |
Tôi choáng váng, xấu hổ và nhục nhã. Dù tình yêu của tôi có lớn đến mức nào, tôi cũng không thể cướp bố của hai đứa trẻ được. Tôi chạm vào con bé muốn xin lỗi nó nhưng nó đẩy tôi ra. Nó gào lên đòi mẹ nó đến. Anh bất lực nhìn tôi.
Sau ngày hôm ấy, tôi nộp đơn nghỉ việc. Tôi đã mất hơn 3 năm để rời xa anh và tự sỉ vả chính mình. Đến nay, người đàn bà tuổi 32 như tôi vẫn chưa thể yêu ai khác. Nhưng vì tôi ra đi, con bé cũng đã bằng sức mạnh của mình, kéo được mẹ nó trở về. Một gia đình đã được giữ lại để hai đứa trẻ có thể bên nhau.
Bố mẹ tôi thở dài mỗi dịp Tết đến mà tôi vẫn lẻ loi. Mỗi năm, tôi luôn trốn tránh không muốn về nhà. Riêng năm nay, cả năm tôi không về thăm mẹ để tránh nghe bố mẹ ca thán.
Tết sắp đến rồi, mẹ tôi vừa gọi điện nhắc: "Về đi con, con về nhà không đi chúc Tết cũng được. Bố mẹ không giục con chuyện lấy chồng nữa. Về với mẹ". Tôi tắt điện thoại và khóc. Tôi cảm thấy buồn và trống trải quá!
Tác giả: H.N
Nguồn tin: helino.ttvn.vn