Trong nước

Huyết án rợn người: Giết vợ, 3 con rồi mổ bụng, moi ruột tự sát (kỳ 1)

Một vùng quê thanh bình yên ả, nhưng khi màn đêm buông xuống, không khí dường như um ám, nặng nề hơn, ở đây buổi tối ít ai dám ra ngoài một mình. Dù sự việc đã qua từ lâu nhưng mỗi khi nhắc lại nhiều người không khỏi rợn người.

Nếu câu chuyện Chí Phèo giết Bá Kiến, rồi tự mổ bụng mình tự tử là hình ảnh của văn chương, do nhà văn sáng tạo ra, thì chuyện một người đàn ông ở làng Đại Hoàng giết một lúc 3 mạng người thân, rồi tự rạch bụng, moi ruột mình, là chuyện có thật.

Câu chuyện đã từ rất lâu, nhưng cứ mỗi lần nhắc đến thảm án 31 năm trước, người dân làng Vũ Đại vẫn vẫn rùng mình sợ hãi. Cách đây 31 năm, một vùng quê nghèo bình yên bỗng dậy sóng gió. Khắp nơi nơi nhưng câu chuyện thi thầm về bi kịch đã hủy hoại một gia đình, người thương sót, kẻ sợ hãi. Trần Văn Sửu từ một người chồng yên vợ thương con bỗng hóa thân thành một con quỷ dữ đột lốt người vung dao giết chết vợ và 3 con của mình rồi điên lọan mổ bụng moi ruột mình tự vẫn ngay trước mặt lực lượng dân quân xã.

Đến giờ, huyết án vẫn không có lời giải đáp: Tại sao Sửu lại giết vợ? Ghen tuông? Bỗng dưng điên loạn? Hung tính nổi lên?…Những người trong họ của Sửu lại đưa ra một nguyên nhân mà không ai có thể ngờ tới: Sửu giết vợ con vì bị…bỏ bùa!

Hãy cùng chúng tôi tìm về làng Đại Hoàng, lật lại vụ án thảm khốc và bí ẩn năm xưa, để mong tìm được phần nào lời giải cho câu chuyện kinh hãi này.

Con đường vào nhà Trần Văn Sửu.

Kỳ 1: Trắng đêm trong căn nhà hoang

Về đến làng Đại Hoàng (tên gọi cũ của xóm 15, xã Hòa Hậu, quê của nhà văn Nam Cao) trời đã về chiều. Hỏi mấy cụ già ngồi chơi cờ tướng ven đê về vụ huyết án, cụ nào cũng lắc đầu quầy quậy: “Không biết”, “Hỏi làm gì”, “Có chuyện gì à”…

Không phải vì bàn cờ đang đến nước thắng thua tàn cuộc mà bởi những nét hoảng sợ đầy hồi tưởng trên khuôn mặt của những người từng trải.

Những bước chân lạnh toát

“Muốn biết rõ chuyện anh Sửu (Trần Văn Sửu - PV) thì đi tìm cụ Toản, cách đây dăm nhà. Người chứng kiến tất cả. Cứ thẳng đường bê tông mà đi” – một cụ ái ngại chỉ đường và cũng chỉ cho biết thế.

Tìm gặp được cụ Toản thì cũng đã đến lúc lên đèn. Hơn 80 tuổi, cụ Toản lúc lẫn, lúc tỉnh theo kiểu “bệnh người già”. Cụ Toản có hai người con trai nhưng ở một mình cách nhà Trần Văn Sửu không xa.

“Có gì cứ hỏi, biết gì tôi nói đấy. Người khác thì sợ nhắc chuyện anh Sửu nhưng tôi không sợ. Thật tội. Nó hiền như cục đất ấy mà”- cụ Toản nói nhưng đôi mắt như đang nghĩ ngợi lại chuyện gì.

Chuyện thì sẽ hỏi nhưng muốn đến ngôi nhà của Trần Văn Sửu để xem trước thì cụ Toản lắc đầu: “Nói nhỏ thôi. Mấy đứa con tôi mà biết thì không cho dẫn đi đâu”. Theo lời cụ Toản, ngôi nhà của Sửu đã bỏ hoang hơn 30 năm nay. Không ai dám ở, không ai dám đến. Ngày giỗ 5 người họ hàng cũng làm chỗ khác chứ không về ngôi nhà ấy. Họ sợ oan hồn mấy người không siêu thoát đến ám ảnh".

Ngôi nhà của Trần Văn Sửu sống cùng các con.

Cụ Toản vấn lại tóc, với tay lấy cây đèn pin, vịn cây gậy chống khập khểnh dẫn đường. Anh bạn đồng nghiệp đi cùng nghe chuyện, tính thế bàn lùi: “Hay thôi, để mai trời sáng…”. Nhưng người thì đã nhờ, nhà thì cũng sắp đến. Không đi cũng khó lại mang tiếng hèn. Thế là bấm bụng đi! Đi mà bước chân lạnh toát.

Con đường đất ngoằn nghèo (ở Hà Nam, hầu như tất cả các con đường đều được bê tông hóa) dẫn lối vào nhà Trần Văn Sửu. Các con đường khác đều sạch sẽ, có lẽ chỉ có con đường này là rậm rạp cỏ ven đường che kín lối đi. Cứ khoảng 50m, cụ Toản lại rọi đèn pin gạt nhẹ những ngọn rào tre dấp ngang đường.

“Chắc lâu lắm không có ai qua đây”- cụ Toản nói. Đi hơn 300m nữa, cuối con đường là một chiếc cổng nửa gỗ, nửa tre đã mục nát sụp hơn nữa. Sau chiếc cổng, ngôi nhà Trần Văn Sửu bỏ hoang 30 năm nay thấp thoáng hiện ra…

Rùng mình trong đêm vắng

Đó là ngôi nhà 3 gian, hai trái theo đúng kiểu truyền thống của đồng quê Bắc Bộ những năm trước. Xung quanh cỏ dại ngập bụng người. Trong ánh đèn pin lấp lóe, rất dễ nhận ra ngay sát trái nhà là cây mít đã cỗi.

“Cây mít là nơi đứa con đầu tiên Sửu giết. Lúc bố nó cầm dao vung lên thì nó đang ăn mía trên chiếc võng này”- bà Toản nói giọng ớn lạnh. Cơn gió đêm hè thổi ngang qua cộng với tiếng mọt kêu trong nhà nghe như tiếng kẽo kẹt võng đưa. Chẳng phải một mình, anh bạn đi kế bên cũng rùng mình, sởn gai ốc.

Cụ Toản bảo xem thế thôi, mai trời sáng đến tiếp. “Đừng dại mà ở đây cả đêm. Không được đâu…”- cụ bà khuyên thành thật. “Đêm đêm, người ta vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ khóc than của người vợ, tiếng trẻ khóc thét thất thanh và cả tiếng khóc rưng rức, ân hận của anh Sửu. Chẳng ai đến ngôi nhà ban ngày chứ đừng nói ban đêm”- cụ Toản nói.

Bỏ đi thì không thỏa mãn cái trí tò mò lại càng muốn chứng thực cái điều cụ bà đã nói. Đành mượn đèn pin của bà cụ rồi hai anh em ở lại. Ở lại nhưng cứ nghĩ đến lời cụ Toản mà gai gai sống lưng dù chân vẫn bước.

Ngôi nhà được dựng bằng gỗ nên vẫn còn nguyên. Trải qua mưa gió nhưng kèo cột vẫn còn vững chắc. Duy chỉ có chiếc cửa đã mất một nửa nên rã xuống chắn ngang lối đi. Xộc vào mũi khi bước vào là một mùi ẩm mốc nồng nặc bốc lên. Bỗng:Xoảng! Một cái bóng loang loáng vút đi và một vật nhẹ rơi xuống ngay dưới chân. Hai anh em nhìn nhau rụng rời: “Hay là chuyện cụ Toản nói là có thật?”.

Hoảng hồn bấm đèn pin xoi xuống thì cái bóng biến mất .Thì ra chiếc gương nhỏ đặt trước cửa rơi xuống hắt lên ánh đèn pin loang loáng như có bóng ai. Hú hồn, chân của hai anh em cứ díu lại, mở mãi cũng không ra.

Trong căn nhà của Sửu, liệu có những gì như bà Toản kể?

Chính diện trong nhà là một chiếc bàn thờ nhỏ phủ đầy mạng nhện. Phía trên là những bát hương lạnh khói tàn. Cửa mở nên đom đóm lập lòe bay vào như những đôi mắt vô hình dõi theo nhìn ớn lạnh. Bên dưới, một chiếc bàn gỗ đã mục chân với mấy chiếc chén sứt tai phủ dày một lớp bụi.

Nhìn chiếc bàn, lại nhớ lời kể của cụ bà khi nãy: “Đứa con thứ hai bị Sửu đâm chết gục ngay tại bàn lênh láng máu”. Chiếc bàn gỗ mục và thẫm lại. Vì lâu ngày hay vì máu đứa bé vẫn ngấm vào đây?

Trái phải căn nhà là hai chiếc giường kiểu cũ bằng gỗ đã mất thang, không có chăn chiếu gì. Nếu theo lời cụ Toản thì người vợ nằm ôm đứa con đã bị Sửu đâm, chém, chết gục trên vũng máu chính là chiếc giường bên phải.

Phía dưới gầm là mấy mảnh quần áo cũ chuột rúc vào làm tổ. Đang mải bấm đèn soi xét thì tự nhiên thấy chân mình đập mạnh:“Ng..aoooooooo!”. Cùng lúc ấy, cơn gió đêm hè đập cánh cửa sổ mở tung.

Bật ngửa người để tránh mà đầu gối run lên, mồ hôi chạy dọc sống lưng. Thì ra, mấy con mèo hoang vào săn mồi ở dưới gầm giường thấy động phá lối xông ra. Anh bạn đi cùng đôi mắt trợn tròn mãi mới khép lại được. “Đi. Đi về!”- anh bạn tỏ rõ quyết tâm. Thuyết phục thế nào anh cũng không chịu ở lại thêm một phút giây nào nữa…

Vụ huyết án diễn ra như thế nào? Có điều gì khiến người dân nơi đây lại sợ hãi trong một khoảng thời gian dài như vậy?

Còn nữa...

Tác giả bài viết: Thu Hà (T/h)

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP