Cuộc sống

Chuyện gia đình: "Chồng nhà người ta..."

Ngày mưa to gió lớn, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng thì gặp anh hàng xóm. Anh nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại: “Mưa gió thế này phụ nữ ra đường tay lái không vững là nguy hiểm lắm, sao em không để ông xã chở đi làm”. Dù biết đó chỉ là một câu quan tâm xã giao thôi, tôi vẫn chạnh lòng khủng khiếp.

chongnguoi 1483575388722


Thỉnh thoảng tôi nghĩ về cuộc hôn nhân của tôi và cố kìm nén tiếng thở dài. Không biết tự bao giờ nó trở nên tẻ nhạt đến như vậy. Những lời nói ngọt ngào dường như đã biến mất trên môi chồng tôi. Không biết là do cuộc sống chung với những trách nhiệm lo toan đã biến anh trở nên khô cằn như thế hay là do anh cảm thấy những lời nói âu yếm sau khi kết hôn không còn cần thiết? Đôi khi nhìn vợ chồng nhà người ta tình tứ quan tâm nhau hay tặng hoa nhau vào những ngày lễ hay kỉ niệm, tôi cố tình buông lời ngưỡng mộ. Nhưng đáp lại chỉ là cái chép miệng của anh: “Già rồi, trẻ mỏ gì nữa đâu mà bày vẽ” hay “Tiền anh đưa cho em hết cả, thích hoa gì em cứ mua về mà cắm, anh mua hay em mua chẳng được”. Từng lời từng lời của anh vô tình đến nản.

Suy cho cùng thì chồng tôi không tệ. Anh không nghiện ngập thứ gì. Anh không lăng nhăng bồ bịch. Anh rất thương con. Những lúc ở nhà, không cần tôi nhờ vả anh cũng tự giác làm việc nhà rất hăng say, tỉ mẩn như một bà nội trợ chăm chỉ. Anh quan tâm đến giá thịt lợn, đến thực phẩm bẩn sạch thế nào? Anh còn biết loại nước tẩy nào dùng cho nhà vệ sinh hiệu quả nhất. Ở nhà anh lúc nào cũng quần ngố, cởi trần, làm việc như thể đến tháng được trả lương vậy.



Mỗi chiều lên sân thượng cất quần áo, tôi thường nhìn xuống sân nhà hàng xóm. Dưới tán sân ấy có một bộ bàn ghế nhỏ, một bộ tách trà, và anh hàng xóm sạch sẽ chỉn chu đang đọc báo. Rồi có tiếng con gái anh ra mời bố vào ăn cơm. Tôi tưởng tượng sau khi anh vào nhà, ngồi xuống mâm, thể nào anh ta cũng sẽ khen cơm canh hôm nay ngon ngọt, sẽ gắp thức ăn vào bát vợ, sẽ hỏi han chuyện trường lớp của con. Nghĩ thôi cũng đủ thấy một gia đình cực kì hạnh phúc. Một người đàn ông cảm thấy lo lắng khi thấy phụ nữ một mình ra đường vào ngày mưa gió chắc hẳn là một người tận tâm chu đáo ngọt ngào lắm lắm. Xuống bếp, thấy chồng mình đang giã tỏi, mồ hôi túa ra trên trán, tự hào ca ngợi món mề gà rán của anh làm ngon nhất quả đất. Tôi lại cố nén một tiếng thở dài, cảm thấy chồng mình cứ giống đàn bà làm sao.

Chị hàng xóm, người mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ vì có một ông chồng chu đáo, khéo léo hôm nay chào tôi bằng một lời khen: “Em thật tốt phước, có ông chồng hiền lành và đảm đang quá. Hôm rồi chị sang nhà em hỏi mượn nhờ cái kìm, thấy chồng em đang vừa nấu cơm vừa chỉ con học bài. Là phụ nữ, có chồng biết sẻ chia như thế là nhất đấy em ạ”. Tôi bảo chị: “Em tốt phước sao bằng chị được”. Đó thực chất là một câu ghen tỵ của tôi, không ngờ như chạm đúng mạch tâm sự, thế là chị thủ thỉ trải lòng: “Ngày xưa chị mê lão vì đẹp trai với ngọt ngào đấy. Sống chung rồi mới thấy lão chỉ được cái mã. Việc nhà chớ có hề lão đụng đến. Hai đứa con chị lớn vậy rồi chứ tính lần lão tắm cho con trên đầu ngón tay. Chỉ được cái lo trau chuốt và trêu gái là giỏi. Nói thật, nhiều khi vừa ức vừa chán. Nhưng chồng mình mình chọn, giờ biết làm sao. Ra đường gặp ai lão cũng hỏi han tâm lý lắm, ai cũng tưởng chắc vợ con được nhờ, có mà nhờ bằng mắt”.

Nghe chị kể, tự nhiên cái hình tượng anh hàng xóm trong tôi sụp đổ hẳn. Tôi tưởng tượng cảnh mỗi chiều đi làm về, chị tất bật con cái cơm nước, còn anh ngồi ung dung uống trà đọc báo chờ vợ dọn cơm, chờ con ra tận nơi mời. Tôi nghĩ đến cảnh chị ốm vẫn phải gượng dậy nấu cơm, nghĩ đến cảnh anh bế con hộ vợ, chẳng may con anh tè dầm anh liền đặt con xuống nhà cằn nhằn như phải bỏng. Tôi nghĩ đến cảnh anh ta áo quần lượt là thơm phức ra đường ngọt ngào với những người phụ nữ khác,tự nhiên cứ thấy gai gai.

Hóa ra chồng nhà người ta cũng chỉ có vậy, thậm chí còn nhiều thiếu sót hơn chồng mình. Chẳng qua mình không sống với người ta, mình chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà ước ao, so sánh. Hóa ra vợ người ta cũng ngưỡng mộ chồng mình, cũng ghen tỵ với mình vì có một ông chồng đảm đang tháo vát. Hóa ra ai cũng nghĩ mình bất hạnh, mình thua thiệt hơn so với người ta mà không hay rằng hạnh phúc của mình nằm trong mắt của kẻ khác.

Nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ về hôn nhân, cứ thấy người bạn đời mình đang sống chung càng ngày càng trở nên xa lạ so với người mình đã từng yêu đương hò hẹn. Rồi nhìn ra thiên hạ, thấy chồng người ta mới mẻ, lạ lẫm thành ra cảm thấy nhàm chán sự cũ kĩ quen thuộc bởi “một cái lạ bằng một tạ cái quen”. Ta chỉ để ý đến những điều người bạn đời của mình không có mà quên đi bao nhiêu điều tốt đẹp chồng đã cố gắng vì mình.

Tự nhiên tôi giận mình rồi tự hỏi sao tôi lại có thể có những suy nghĩ về chồng mình như vậy? Anh sống có trách nhiệm với vợ con, gia đình. Anh không ham chơi, không lăng nhăng trăng gió. Vậy mà tôi lại chán chồng mình chỉ vì anh không nói những lời ngọt ngào, lãng mạn mà quên đi rằng những khi mình ốm đau anh vồn vập chăm nom, những khi mệt mỏi có bờ vai anh để dựa, những khi bận bịu có anh chia sẻ việc nhà. Anh cũng chẳng bao giờ chê mình lôi thôi lếch thếch, chẳng khó chịu khi thấy vợ kêu ca phàn nàn vì biết rằng vợ vì vất vả mà trở nên xấu ăn xấu nói. Một người chồng như thế, còn nhìn ngang nhìn dọc so sánh với “chồng nhà người ta” làm gì nữa.

Có lẽ có nhiều chị em giống tôi, đã không dưới một lần so sánh chồng mình với chồng người khác, nhưng mọi sự so sánh đều khập khiễng. Với lại suy cho cùng, dù chồng mình có hay dở thế nào, có thiếu sót ra sao thì khi mình cần ngay lập tức anh sẽ ở bên chứ chẳng có “chồng người ta” nào ở bên mình cả.

Tác giả bài viết: Mi Mi

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP