Tôi là một đứa con gái hư hỏng. 16 tuổi tôi nghỉ học đi làm kiếm tiền. 18 tuổi tôi xăm một bông hoa hồng lên lưng để chứng tỏ bản thân. 19 tuổi tôi gặp và yêu một người đàn ông đã có gia đình. Tôi thật sự không biết anh ta đã có vợ. Anh ta là khách quen quán nhậu tôi làm. Chúng tôi quan hệ với nhau. Anh ta cho tôi rất nhiều tiền nhưng danh phận thì không. Còn tôi, tôi lại yêu anh ta thật lòng bằng cả trái tim của một cô gái lần đầu tiên biết yêu.
Cho đến khi tôi bị vợ anh ta đánh ghen ngay tại quán, tôi mới nhục nhã nhận ra với anh ta, tôi chỉ là thứ đồ chơi qua đường. Tôi hư hỏng hơn sau cuộc tình ấy như một kiểu trả thù đời và trả thù chính mẹ tôi.
Mẹ tôi đã không cho tôi một người cha đúng nghĩa. Tôi sinh ra trong sự dè bỉu của gia đình họ ngoại vì mẹ tôi chính là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của bố tôi. Chính mẹ tôi khiến vợ của ông tự tử suýt chết. Nên ông quay qua thù hận mẹ con tôi. Ông từng rủa tôi chết sớm khi tôi bị sốt xuất huyết phải nằm viện nửa tháng. Mẹ tôi một mình chăm tôi lớn lên. Và tôi căm thù bố tôi từ đó.
Tôi căm thù những người sinh ra mình và tìm cách trả thù họ. (Ảnh minh họa) |
Khi tôi học lớp 7 thì mẹ tôi có người mới. Đó là một gã đàn ông dẻo miệng nhưng keo kiệt. Ông ta chỉ ngọt ngào với mẹ tôi nhưng đối xử với tôi không ra gì. Tôi thù hận mẹ đã bỏ rơi mình. Và tôi trả thù tất cả những người đã sinh ra tôi bằng cách khiến họ phải đau khổ.
Năm 21 tuổi, tôi gặp chồng mình bây giờ. Anh ta ngon ngọt dụ dỗ tôi về nhà lấy giấy tờ đăng kí kết hôn. Tôi nghe theo. Mẹ tôi khóc ngất khi tôi cương quyết bỏ theo anh ta mà không cần một đám cưới.
Cuộc sống của tôi sau khi về nhà chồng không có một ngày hạnh phúc. Chồng tôi bài bạc, gái gú và sẵn sàng đem tôi ra làm bao cát trút giận. Mẹ tôi thỉnh thoảng lại gửi ít tiền qua cho tôi bồi bổ. Có lần mẹ gọi cho tôi nhưng nói được vài câu mẹ lại khóc. Sau đó tôi mới biết bố dượng tôi đã lấy tiền của mẹ rồi bỏ đi mất. Lần đầu tiên tôi biết thương cảm cho mẹ.
Tôi không ngờ mình đã khiến mẹ tổn thương nhiều đến thế. (Ảnh minh họa) |
Khi con gái tôi được 2 tháng tuổi, tôi đã bế con chạy trốn khỏi chồng vì chịu quá nhiều bạo hành. Đêm tối tôi bồng con chạy trốn khỏi chồng. Khi chạy về nhà mẹ đã là 11 giờ khuya.
Nhìn thấy tôi, mẹ đã ôm chầm lấy mẹ con tôi. Cả hai chúng tôi đều khóc. Mẹ nói: "Mẹ đợi ngày này hơn một năm nay rồi. Mẹ không dám ngủ hơn một năm nay vì mẹ tin chắc chắn sẽ có ngày con tìm về với mẹ".
Rồi mẹ nấu cháo cho tôi ăn. Khi ăn, tôi nhìn và xót xa khi thấy mẹ tôi đã quá già. Dù mới hơn 40 tuổi nhưng nhìn mẹ già trước cả chục tuổi. Tôi vừa ăn vừa khóc. Mẹ tôi vẫn hát ru con gái tôi trên nhà. Tôi đã sai thật rồi.
Suốt mấy năm nay tôi đã khiến cả mình lẫn mẹ đều bị tổn thương. Tôi không hề nhận ra mẹ đã thương yêu tôi thế nào. Tôi sẽ chuộc lỗi, tôi sẽ bù đắp những đau khổ mà mẹ đã gánh chịu. Tôi cần phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ và con tôi. Nhưng mọi cánh cửa đều đóng lại trước mặt tôi rồi. Tôi phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Tác giả: Y.N
Nguồn tin: helino.vn