Sau tám năm chung sống, lễ Tình nhân năm nào chồng cũng dành cho tôi bất ngờ khó quên, khi thì hoa hồng đỏ và nhẫn kim cương long lanh, khi thì vé xem hòa nhạc và tiệc đêm lãng mạn, cao hứng hơn là chuyến du lịch một tuần bỏ lại sau lưng bộn bề con cái và công việc.
Năm nay vừa Tết xong lại đến lễ Tình nhân, gia đình chúng tôi vừa trải qua dịp Tết nhẹ nhàng với bố mẹ hai bên, tôi càng thêm yêu chồng vì sự tâm lý tuyệt vời của anh. Dường như tất cả mọi người xung quanh đều ghen tỵ tôi số hưởng.
Ngày 14/2 tôi thức dậy với bữa sáng anh mang tận giường và lọ hoa hồng thơm nức trong góc phòng ngủ. Anh thì thầm: "Anh có điều bất ngờ dành cho em, nhưng buổi tối mới xuất hiện. Em hãy bình tĩnh và đón nhận nó một cách dịu dàng như em vẫn vậy nhé". Tôi đi làm trong tâm trạng vui vẻ, thầm đoán xem năm nay anh có gì mới lạ dành cho tôi.
Vợ chồng tôi luôn rất ngọt ngào bên nhau. (Ảnh minh họa) |
Buổi tối tôi trở về nhà, bước vào cửa là mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Chồng tôi đang mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, trên bàn đã sẵn sàng tiệc rượu. Tôi khẽ ôm anh từ phía sau và khen ngợi trang phục làm bếp của anh. Bỗng nhiên con gái tôi hét lên rồi khóc ầm ĩ. Anh nhìn tôi rồi hai vợ chồng chạy vội lên tầng hai.
Trước mắt tôi là một điều không thể tin được, một cậu bé tầm 4-5 tuổi giống anh y đúc. Nó đang tranh món đồ chơi với con gái tôi, hai đứa trầy xước cả tay. Con bé vừa khóc vừa lao đến ôm tôi kể trong tiếng ngắt quãng. Tôi run rẩy ngồi bệt xuống sàn nhà không nói được câu nào.
Lúc bấy giờ anh mới ôm thằng bé kia đến trước mặt tôi và lên tiếng: "Nó là con trai anh trong một lần say rượu tiếp khách. Anh chưa bao giờ liên lạc, cô ấy cũng chủ động không làm phiền cuộc sống của vợ chồng mình. Nhưng tháng trước cô ấy nhắn tin cho anh, báo tin cô ấy đang giai đoạn cuối bệnh ung thư. Anh đến bệnh viện thăm cô ấy đã mệt mỏi nằm trên giường bệnh rồi. Cô ấy không còn ai thân thích nên anh đã hứa sẽ đem thằng bé về hỏi ý kiến của em. Em rất lương thiện, xin em hãy đón nhận con trai anh như con chúng ta. Mẹ nó sắp ra đi nên cũng sẽ không làm phiền đến em đâu. Còn nếu em không chấp nhận, anh sẽ đưa thằng bé vào trại trẻ mồ côi".
Tôi đau đớn nhìn đứa trẻ trước mắt mình. (Ảnh minh họa) |
Tôi bất lực nhìn thằng bé, nó gầy gò xanh xao và đôi mắt sũng nước. Nó nhìn tôi đầy sợ sệt và cố gắng tiến đến chạm vào tay tôi. Tôi kiềm hết sức để không đẩy thằng bé ra nhưng tôi không muốn ôm nó vào lòng. Nó khẽ gọi tôi một cách yếu ớt.
Thật không ngờ, chồng tôi muốn tôi dịu dàng đón nhận món quà nhân ngày lễ đặc biệt vì điều này. Một món quà là đứa con riêng bên ngoài của anh. Tôi đau đớn quá, tôi biết phải làm sao để chấp nhận sự thật này. Tôi có nên nhận thằng bé không? Dù biết rằng nó không còn mẹ, nhưng sự hiện diện của nó khiến tôi không thể tha thứ cho người chồng phụ bạc. Hóa ra đằng sau cuộc hôn nhân đáng ngưỡng mộ của tôi lại là một bức màn dối trá được giấu kín nhiều năm.
Tôi bảo anh để cho tôi một tuần suy nghĩ. Cả tuần này tôi không thể ngủ được, tôi không cho anh ngủ cùng cũng không muốn nói bất kỳ điều gì với anh. Con gái tôi thì thầm: "Em ấy không có mẹ hả mẹ? Em ấy đáng thương nhỉ?" khiến tôi càng thêm bối rối. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để vượt qua hoàn cảnh bi đát này.
Tác giả: L.A
Nguồn tin: helino.ttvn.vn