Nhưng hẹn hò rồi mới biết, có những chuyện mà Tâm không thể chấp nhận được. Minh gia trưởng đến mức độc đoán. Mối quan hệ của hai người là những trận cãi vã liên miên và Minh chưa bao giờ nhường Tâm dù chỉ một lần. Tâm nhiều phen tủi thân phát khóc khi thấy mình là phận liễu yếu đào tơ nhưng luôn bị Minh quát mắng, trách tội.
Minh buộc bạn gái phải theo ý anh trong mọi chuyện, còn bản thân lại không bao giờ nghe lời khuyên của bất cứ ai, kể cả Tâm. Minh cấm Tâm giao lưu qua lại nhiều với bạn bè vì nói đó là những cuộc gặp vô bổ, phụ nữ gặp nhau chỉ toàn tám chuyện tào lao, nói xấu người khác.
Minh cũng đặc biệt hay ghen và tra khảo. Sau mỗi cuộc điện thoại, anh đều hỏi Tâm xem ai gọi, gọi vì việc gì. Mọi tài khoản mạng xã hội của Tâm, Minh đều đòi nắm luôn mật khẩu. Điện thoại của Tâm cũng bị Minh cài định vị. Chỉ cần Tâm rời công ty là lập tức có tin nhắn báo đến điện thoại của Minh. Có những hôm đồng nghiệp rủ đi ra ngoài ăn trưa, Minh thấy Tâm ra khỏi công ty là liền gọi ngay cho cô: “Sao em ra ngoài mà không báo cho anh? Em như thế mà được à?”.
Dù nhiều phen khổ sở vì cái tính gia trưởng của Minh nhưng Tâm vẫn tự an ủi rằng Minh là người đàn ông chín chắn, công việc ổn định, thu nhập khá cao nên sau này chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Tâm cho rằng việc Minh thích quản thúc như vậy là vì anh yêu và lo cho cô chứ không có ý khác. Vả lại Minh được lòng bố mẹ Tâm, anh cũng chưa làm gì quá đáng nên Tâm vẫn cảm thấy có thể chịu đựng những tật xấu của người yêu mình.
Nhưng càng ngày, mọi chuyện càng có xu hướng đi quá giới hạn chịu đựng của Tâm. Có người yêu mà lúc nào cô cũng sống trong tâm trạng lo sợ, bất an và tủi thân. Nhớ những ngày tháng độc thân, sống ung dung tự tại, Tâm thấy tiếc nuối. Bây giờ ngoài tính gia trưởng, Minh còn lộ ra là một người cực kỳ khô khan, nhạt nhẽo, không hề quan tâm đến cảm giác của Tâm dù chỉ một chút.
Anh chưa bao giờ chủ động rủ Tâm đi xem phim, đi uống café hay đi ăn ở nhà hàng. Những lần đó đều là Tâm mở lời trước, lấy cớ là có dịp gì đó, hai người yêu nhau nên ở bên nhau thì Minh mới miễn cưỡng đồng ý. Dù Minh không phải là người hẹp hòi, nhưng chỉ thích ăn, uống và xem phim ở nhà cho hợp vệ sinh, tránh bon chen chỗ đông người. Như vậy cũng tốt thôi, nhưng ngày nào cũng ru rú ở phòng mãi, thực sự Tâm rất chán.
Đến ngày lễ Tết, Minh cũng không hề có ý dành tặng món quà đặc biệt nào cho Tâm. Đối với anh, ngày lễ cũng chẳng khác ngày bình thường, không một tin nhắn ngọt ngào, không hoa và cũng chẳng có một món quà nào cả. Nhìn bạn bè khoe quà lũ lượt trên facebook, Tâm tủi thân vô hạn. Nhưng cô cũng chỉ biết tự nhủ phải cố gắng và cố gắng mà thôi. Như ngày Valentine vừa rồi, Tâm bảo Minh đi làm về sớm rồi đi chơi, nhưng cô đợi dài cổ đến tận đêm vẫn không hề có một tin nhắn, cuộc điện thoại nào dẫu cho Minh về muộn…
Hôm nay, Tâm mặc một chiếc váy ren đỏ thật đẹp đi làm. Tâm qua chỗ Minh để gặp người yêu. Cứ ngỡ anh sẽ khen hoặc lúng túng, thích thú gì đó nhìn cô, nhưng không, Minh tỏ ra khó chịu và gào lên: “Anh cấm em mặc váy đi làm! Em đi làm hay đi thả thính tìm trai ở công ty vậy?”.
Câu nói của Minh khiến Tâm choáng váng, cô không nghĩ người yêu lại có thể gia trưởng, vô lý đến như thế. Tâm đành im lặng. Nhưng càng thế, Minh lại càng điên tiết, quát mắng to tiếng hơn. Anh ném chiếc cốc sứ màu trắng có in ảnh hai đứa mà Tâm tặng vỡ tan. Tâm lúc này mới khóc nấc lên, nói: “Anh luôn không trân trọng em và tất cả những gì thuộc về em!”. Cô nhớ lại những lần ném đồ trước của Minh, cứ cái gì không thích là ném hết đi dù đó không phải là đồ của mình. Tâm cảm giác sự bực tức trong mình bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Cô không ngừng nói ra những uất ức bao lâu…
Nhưng Minh không hề thông cảm hay tỏ ý muốn nghe mà chỉ dành cho Tâm hai cái tát liên tiếp như trời giáng. Tâm ngước mắt nhìn Minh: “Một năm qua anh cho tôi được cái gì mà nay còn dám tát tôi nữa hả? Chưa một lần anh coi tôi là người yêu mà đối xử tốt thật sự. Anh đi làm, bạn gọi lúc nào anh về lúc đó. Còn với tôi, anh luôn bận!”. Tâm càng nói, Minh càng tức giận hơn, hất luôn cốc nước chanh trên bàn vào người Tâm không một chút thương xót.
Tâm không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “Chia tay đi!” rồi bỏ đi. Đây là lần đầu tiên cô thốt ra từ đó, dù đã muốn nói rất nhiều lần trong suốt 2 năm yêu nhau. Tâm có cảm giác lòng nhẹ hơn rất nhiều, dù trước đây cô phải dằn lòng không nói ra. Nhưng cô biết, thà một lần dứt khoát từ bỏ còn hơn cả đời “có tiếng mà không có miếng”, để tình cảm và cuộc đời mình cho người khác chà đạp.
Tác giả bài viết: Linh Linh
Nguồn tin: