Chuyện tình cô giúp việc - anh tài xế
Bi kịch từ mối tình vụng trộm của chị Phạm Thị Lành (SN 1986, ngụ xã Diễn Bích, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An) khiến người mẹ cũng bao năm phiền muộn. Dù chưa gặp “con rể” lần nào nhưng mỗi lần nhắc đến, bà Phạm Thị Thanh (SN 1960, mẹ chị Lành) lại ấm ức nghĩ đến những tủi nhục con gái đang phải gánh chịu.
Bà Thanh kể, hai đứa cháu ngoại (đứa lớn lên 5, đứa nhỏ mới 11 tháng) đang được bà chăm sóc là kết quả mối tình vụng trộm của chị Lành và người đàn ông đã có gia đình. Chỉ vì nhẹ dạ tin vào những lời ong bướm ngọt ngào của người tình, chị Lành hết lần này đến lần khác phải ngậm cay đắng.
Nhắc đến quá khứ đau buồn của con gái, bà Thanh thở dài kể, bà góa bụa từ sớm. Chồng bà không may mắc bệnh hiểm nghèo qua đời cách đây gần 20 năm, để lại gánh nặng đàn con thơ nheo nhóc. Bốn người con (hai trai, hai gái) thì người con trai đầu sớm đoản mệnh trong lần cùng bà ra biển mót cá. Con trai thứ bị người chú bắt đi cho một gia đình nhà giàu ở tận tỉnh Bình Dương. Mất hai con trai, niềm yêu thương bà dành trọn cho hai con gái còn lại. Người con gái lớn đã yên bề gia thất, cùng chồng con ở Lào làm thuê.
Chị Lành là con út cũng là người khiến bà Thanh lo lắng, đau lòng nhất. Vốn hoàn cảnh nghèo khó nên Lành không được học hành đến nơi đến chốn như các bạn đồng lứa. Hàng ngày, cô bé phải theo chân mẹ ra biển mót cá kiếm sống qua ngày. Sớm phải xa gia đình ra Hà Nội làm giúp việc trong một quán cơm, ngoài ăn ở, sinh hoạt cá nhân, hàng tháng Lành còn đều đặn gửi về một triệu đồng để phụ giúp mẹ trang trải cuộc sống. Phận đi ở đợ nhà người tủi hổ, chỉ năm hết Tết đến, chị mới được chủ nhà cho về thăm mẹ một vài ngày rồi lại khăn gói ra đi.
Năm 2010, Lành vác bụng bầu trở về trong sự ngỡ ngàng của người mẹ già cùng bà con lối xóm. Hóa ra trong thời gian làm việc tại Hà Nội, chị quen một người đàn ông nhiều hơn cả chục tuổi, hành nghề lái xe tải, quê ở Thái Bình. Người này thường xuyên ghé quán ăn cơm và trở thành khách ruột của quán. Biết hoàn cảnh của cô giúp việc, người đàn ông lân la làm quen. Hai người cho nhau số điện thoại liên lạc rồi hẹn hò. Mỗi lần ghé quán, vị khách đặc biệt này thường dúi vào tay cô giúp việc vài chục, vài trăm nghìn, nói cầm lấy tiêu vặt.
Sau hai tháng quen nhau, Lành gật đầu nhận lời yêu anh tài xế. Khi biết mình có thai, chị báo “tin vui” cho người yêu, đợi chờ kết cục đẹp ở một đám cưới hạnh phúc. Thế nhưng, người yêu chị lại lạnh lùng chối bỏ trách nhiệm, nói đã lập gia đình và có hai đứa con, còn khuyên bỏ cái thai vì anh ta không thể bỏ mái ấm gia đình để chung sống với chị.
Nuốt nước mắt, Lành quyết giữ lại đứa con mới thành hình và ôm ấp hi vọng một ngày người yêu của mình suy nghĩ lại. Nhưng từ đó, anh tài xế bặt tăm không một lần ghé lại quán. Cái thai dần lớn, Lành bị chủ quán đuổi việc vì cho rằng gái “chửa hoang”, tiếp tục làm sẽ mang lại xui xẻo cho việc kinh doanh. Không biết đi đâu nơi đất khách, không biết làm gì khi cái thai đã đến tháng thứ sáu, Lành quyết định trở về nương nhờ mẹ già.
Vừa thương, vừa giận con gái dại dột, bà Thanh cũng chỉ biết gạt nước mắt, cố gắng chấp nhận chuyện đã rồi. Bà đành cúi mặt bước đi khi nghe bà con lối xóm bàn tán xì xào vì con gái “không chồng mà chửa”. Đứa cháu trai chào đời. Bà Thanh hi vọng con gái thành mẹ sẽ “khôn” ra, cẩn trọng hơn.
Bi kịch lặp lại
“Khi thằng bé hai tuổi, Lành để lại con cho tôi nuôi dưỡng để ra lại Hà Nội tìm việc làm, nói dành dụm tiền gửi về nuôi con. Trước khi đi, nó hứa sẽ quên quá khứ, sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa. Ai ngờ đi chưa được bao lâu, nó đã điện thoại về thú thật không quên được bố đứa bé nên đi tìm. Chúng gặp nhau và lại lén lút thuê phòng trọ ở Hà Nội sống chung như vợ chồng. Tôi đã hết lời khuyên ngăn mà nó nào chịu nghe. Cứ lao thân vào người đàn ông đã có vợ kia để rồi gánh thêm hậu quả”, bà Thanh than thở.
Một ngày đầu năm 2015, bà Thanh một lần nữa chết sững khi thấy con gái út trở về “thân tàn ma dại”. “Khuôn mặt nó sưng phù, tóc bị cắt nham nhở, chân phải bị gãy, phải bó bột, hai cánh tay còn hằn rõ những vết bầm tím, cái bụng to phình ra. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là nó bị vợ người đàn ông kia đánh ghen. Nào ngờ nó lại bị anh ta đánh chỉ vì con gái tôi không chịu phá thai”, bà Thanh kể.
Khi nối lại tình cảm với người đàn ông kia, chị Lành lại lặp lại bi kịch đời mình. Sau một thời gian lén lút chung sống, chị lại mang thai. Lại một lần nữa chị bị người tình phũ phàng khuyên bỏ con, một lần nữa chị không chấp nhận. Với ý định đánh cho sảy thai, người đàn ông nọ đã lao vào đánh tới tấp vào mặt, đạp nhiều lần vào bụng chị. Lành cố choàng dậy chạy thoát thân liền bị người tình dùng gậy đánh gãy chân. Rất may những người trong dãy trọ phát hiện cứu thoát.
Sau khi băng bó chân, chị Lành nhờ người quen đưa về quê. Đứa bé vẫn được chào đời nhưng bất hạnh gánh nhiều thứ bệnh. “Thằng bé sinh ra đã bị bại não, hai mắt mờ, bị thần kinh, thoát vị bẹn, viêm phổi, viêm phế quản… Dù đã trải qua ba cuộc phẫu thuật nhưng không thấy tiến triển. Mười một tháng tuổi, nó chỉ nặng 5kg, chân tay teo tóp, thẳng đuột, đôi mắt chớp liên hồi, khóc ngặt nghẽo không thành tiếng. Nó sống ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Có lẽ vì phải gánh chịu đau đớn ngay từ trong bụng mẹ nên cháu tôi giờ mới ra nông nỗi như thế này”, ôm đứa cháu trai bệnh tật vào lòng, bà Thanh rưng rưng nước mắt.
Để có tiền chạy chữa thuốc thang cho con, Lành phải một mình bươn chải, sáng đi nướng cá thuê, chiều lại buôn rau từ chợ này sang chợ khác. Bà Thanh dù đang còn sức khỏe lao động nhưng cũng đành nghỉ việc, hàng ngày vào bệnh viện chăm sóc cháu ngoại. Những lúc không còn đủ tiền để mua một phần cơm ăn, bà phải ăn tạm chiếc bánh mì, bắp ngô để cho qua ngày.
Khi bệnh tình cháu thuyên giảm, hai bà cháu lại ôm nhau về nhà để tiện đường trông nom, cơm nước cho con gái đi làm. Khi phóng viên đến nhà, chị Lành đang đi nướng cá thuê. Đứa con lớn của chị đang theo học mẫu giáo tại trường làng. Chỉ còn bà Thanh và đứa cháu nhỏ bệnh tật trong căn nhà rách mái. Cũng theo bà Thanh, dù đã ăn ở với nhau có hai mặt con nhưng chưa một lần bố bọn trẻ về thăm “vợ” con, chưa một lần điện thoại hỏi thăm. Bà chỉ cảm thấy nhẹ lòng khi nghe con gái tuyên bố sẽ cắt đứt tình cảm với người đàn ông kia và cố gắng sống thật tốt để nuôi hai con khôn lớn.
“Có nói có trách gì thì nỗi đau này cũng do sự nhẹ dạ của con gái tôi mà ra. Chỉ vì nó mù quáng trong tình yêu, tin vào những lời đường mật để rồi mang khổ vào thân. Sau bao nhiêu đau khổ, tôi chỉ mong con gái mình suy nghĩ chín chắn hơn để tránh xa những cạn bẫy trong cuộc sống, cố gắng sống thật tốt để làm chỗ dựa cho hai đứa con. Đời tôi đã vất vả, giờ đến đời con, đời cháu của tôi cũng chẳng sung sướng gì. Nhìn thằng bé nằm oặt oẹo trong đau đớn mà tôi thấy tương lai chúng mịt mờ quá”, bà Thanh ngậm ngùi.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Tác giả bài viết: Hoàng Cát (Pháp luật và thời đại)