Cuộc sống

Chờ anh về sẽ có người để em mắng yêu cho nhà mình đỡ… vắng vẻ

Vắng anh, em có thể hẹn cà phê với bạn bè, có thể diện quần áo tươi mát một chút mà không sợ cặp mắt trách móc của anh.

Cứ vài tháng là mình phải xa nhau khoảng tuần lễ, mười ngày. Anh không có ở nhà, em tự cho mình cái quyền để nhà cửa bừa bộn, hai ngày lau một lần cũng chẳng sao. Em tự nhủ: tốt nhất luôn khép cửa cho đỡ bụi, ai cần gì thì bấm chuông. Cơm nước cũng có phần chểnh mảng, em mua cơm ngoài, hoặc nấu bữa ăn đơn giản. Xưa nay, chuyện cơm nước rất áp lực với em vì không chỉ đối mặt với bão giá, tìm thực phẩm sạch, mà còn phải xem anh thích gì, con thích gì… lắm lúc muốn “bể cái đầu”. Vắng anh, em có thể hẹn cà phê với bạn bè, có thể diện quần áo tươi mát một chút mà không sợ cặp mắt trách móc của anh.
cho anh ve
Ảnh mang tính minh họa: Internet

Nhưng, đó chỉ là cảm giác những ngày đầu vắng anh. Chớm hết một tuần lễ là em cảm nhận rất rõ nỗi trống trải. Cái đầu gối không có anh xoa bóp hổm nay, đã bắt đầu “lên tiếng”. Uống thuốc nó cũng không chịu bớt, mà chỉ chịu bàn tay anh xoa bóp mỗi tối. Vắng anh, em cũng chẳng chăm tập thể dục, cứ ngủ nướng, ngủ vùi, nên cái chân lại đau nhức.

Không có anh, đâu còn ai chìa tay kéo em khỏi giường. Vắng anh, mọi sinh hoạt như đảo lộn theo chiều hướng… lười nhác; em tự cho phép mình được sống lại thời con gái: việc nhà đã có mẹ có chị lo, mình chỉ làm những gì mình thích. Anh thường bảo em lười, trẻ con và không cầu toàn, mọi thứ chỉ cần vừa vặn là đủ, nên cũng tỏ ra thông cảm.

Mấy hôm nay em học cách làm dầu dừa bằng nồi cơm điện, nhưng chắc phải đợi anh về cùng làm. Anh mạnh tay, sẽ nhận phần vắt nước cốt cho em. Chiếc xe đạp của con bị hỏng, em cũng đợi anh về đưa ra tiệm sửa. Cái bản sao sổ hộ khẩu, em chờ anh về mang đi công chứng. Những chuyện ấy không khó, nhưng em vẫn “để dành” chờ anh. Nhận “quà” ấy, đồng nghĩa với việc anh sẽ nhận lại lời khen của em và sự ngưỡng mộ của các con, hẳn anh không nỡ chối từ?

Việc gì có anh nhúng tay vào, em thấy vui và có thêm kỷ niệm. Những lúc không anh, em lại nghĩ ngợi về anh như thế và thấy cần anh biết bao. Em thường bảo với bạn bè, chẳng biết mình sẽ thế nào nếu làm mẹ đơn thân? Bạn em nói, vào hoàn cảnh đó tự khắc mình sẽ vừa làm mẹ, vừa làm cha; sẽ không còn thói đợi chờ và dựa dẫm mà sẽ phải vươn lên “cháy” tận sức mình… Vất vả thế sao? Em phải có anh thôi và chỉ chịu đựng khi vắng anh không quá tuần lễ, mười ngày thôi đấy! Trời sinh đàn bà tay yếu chân mềm, có dựa vào chồng cũng là điều dễ hiểu và dễ thông cảm, anh nhỉ.

Nhớ hôm trước, khi anh đi công tác thì mình giận nhau. Em chỉ mong trời mau sáng để anh “biến” khỏi đời em cho rảnh nợ. Anh cười thoải mái ra điều đồng tình. Có những lúc mình chạy trốn nhau như thế. Nhiều khi em thấy như thế lại hay. Vợ chồng thỉnh thoảng phải xa nhau một thời gian để kiểm chứng tình cảm, để mỗi người được tận hưởng cảm xúc tự do - dù có phần ích kỷ.

Em đang ngồi đợi điện thoại của anh. Chắc cũng như mọi lần, anh sẽ dặn mười giờ sáng nay đón anh ở chân cầu vượt An Sương, rằng em nhớ đi chợ nấu canh bầu với tép, kho ít cá đồng và đừng quên nấu ấm chè lá… Anh về, sẽ có người để em mắng yêu cho nhà mình đỡ… vắng vẻ. Mình sẽ cùng nấu những bữa cơm gia đình, cùng xem ti vi và tranh luận đủ chuyện vì hai người vốn khắc khẩu. Nhà cửa sẽ tươm tất trước khi anh về. Mọi thứ sẽ trở nên quy củ. Sự lặp lại mỗi ngày dù đơn điệu nhưng cần thiết. Vắng anh, nửa đêm chợt nghe có tiếng sột soạt là em nín thở lo đến những tình huống xấu, để rồi thao thức, trằn trọc. Em chờ anh về, chờ những bình yên…

Tác giả bài viết: Khánh Thi

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP