Có một cô gái ở thôn quê vừa chớm tuổi trưởng thành, một lần đi làm đồng về muộn đã bị hai chàng trai lạ chặn đường cưỡng hiếp. Đau đớn, tủi nhục, cô trốn nhà lên thành phố làm thuê với một hài nhi đang lớn dần trong bụng. Biết hoàn cảnh éo le của cô gái trẻ, một người đàn bà đã nhận lời giúp đỡ cưu mang. Sau khi cô sinh con, bà chủ xin nhận nuôi đứa nhỏ để cô gái có thể làm lại cuộc đời.
Gạt nước mắt từ biệt con, cô gái đến một khu công nghiệp làm công nhân với thân phận một cô gái mồ côi. Ở đây, cô được một chàng trai đem lòng yêu thương, rồi cả hai thành chồng thành vợ. Cuộc sống đã sang trang mới, nhưng việc giấu giếm quá khứ như một gánh nặng, một nỗi ám ảnh đớn đau khiến cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Một ngày, cô quyết định lấy hết can đảm thú nhận chuyện quá khứ với chồng. Trái với dự cảm không lành của cô, chồng cô im lặng ngồi lắng nghe rồi nhẹ nhàng ôm vợ, bảo rằng cô hoàn toàn có thể không nói chuyện đó ra, nhưng cuối cùng cô đã nói, biết chuyện rồi anh càng thương vợ nhiều hơn, anh bàn với vợ tìm lại đứa con đã cho để đem về chăm sóc rồi cùng nhau về thăm quê ngoại. Những chuyện thế này trong cuộc đời có lẽ cũng không quá hiếm hoi, vậy mà nghe xong tôi vẫn vô cùng xúc động.
Nói đến chuyện này tôi lại nhớ đến người chị ở cùng phòng trọ những tháng năm tôi mới ra trường. Tuổi thơ của chị chìm trong nước mắt bởi bi kịch gia đình. Mẹ chị bỏ bố con chị theo người tình. Từ đó cha chị ngập chìm trong men rượu và đòn roi hằn lên da thịt chị mỗi lúc ông say. Ông đánh chị bởi vì chị rất giống mẹ, và mỗi lần nhìn chị khiến ông lại nhớ đến người đàn bà phản bội. Chán chường cùng khiếp sợ, chị bỏ nhà lên thành phố làm tiếp viên cho một quán rượu, không chỉ tiếp rượu, chị “tiếp” luôn cả khách uống rượu. Những người đàn ông đi qua đời chị có người bằng cả tuổi bố mình. Khi chị được một chàng trai yêu thương thật lòng, cũng là khi chị nhận ra đời mình đã quá thê thảm. Anh càng tử tế, chị càng cảm thấy mình không xứng đáng, vậy nên chị kiên quyết chối từ. “Quá khứ của em anh không kịp tham dự để cùng chia sẻ nỗi đau. Nhưng tương lai của em anh nhất định phải tham gia.” Tôi đã được nghe, được đọc rất nhiều nhưng lời tỏ tình, nhưng đó tôi cho là câu tỏ tình hay nhất. Giờ thì chị đã ấm êm bên gia đình nhỏ, bỏ lại quãng đời nông nổi đầy lỗi lầm và nước mắt ở sau lưng. Chẳng bởi cái gì quá cao siêu, chỉ bởi có tình yêu chân thành của một người đàn ông mà làm đổi thay cả cuộc đời của chị.
Sóng gió khổ đau của một số người, thật sự không thể kể hết, hiểu hết chỉ qua dăm ba dòng chữ. Viết ngắn gọn thế chỉ để hiểu rằng, có rất nhiều người tử tế, và những kết thúc có hậu thực sự không phải chỉ có trên phim hay trong những câu chuyện cổ tích, ngôn tình.
Có một số người cứ hay quan tâm đến quá khứ của người yêu, của bạn đời. Cô ấy, anh ấy lài ai, là người như thế nào trước khi gặp ta có thật sự là quan trọng? Quan trọng là người ấy ở hiện tại đủ tốt khiến ta yêu thương và muốn gắn bó, khiến ta gần gũi và muốn chở che. Hiện tại bình yên là được rồi, quan tâm gì những cơn lốc đã qua của những ngày giông bão.
Có nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ chỉ vì người chồng phát hiện ra rằng vợ mình đã giấu nhẹm quá khứ không hề sáng tươi. Không ai tán đồng cho sự lừa dối, nhưng cuộc sống này có những sự thật phơi bày chỉ đem lại những điều tệ hại. Có những điều mà người bạn yêu không thể chia sẻ đến tận cùng, là vì người đó biết nói ra chỉ làm cho mọi thứ thêm tồi tệ, và vì người đó biết bạn không đủ vị tha để bao dung. Nếu mình có thể khiến người mình yêu tin tưởng đến mức không còn sợ hãi mà sẻ chia hết những lỗi lằm hay đớn đau trong quá khứ, hẳn là mình đã có thể đàng hoàng mà chia tay hoặc thoải mái cùng nắm tay nhau đi tiếp.
Mỗi chúng ta, không ai dám chắc được rằng cuộc đời mình sẽ phẳng lặng bình yên không có khổ đau vấp váp. Không ai dám tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Thậm chí có nhiều người ngay từ lúc chào đời đã gánh trên thân phận mình những mất mát đớn đau do bậc sinh thành để lại. Không ai có thể thay đổi được quá khứ nhưng tương lai thì hoàn toàn có thể. Và còn gì đáng quý hơn việc những lỗi lầm, bất hạnh đã qua không khiến ta gục ngã mà lại giúp ta mạnh mẽ và trưởng thành hơn, biết nắm giữ và trân quý những niềm vui hiện tại.
Chúng ta ai cũng biết rằng cuộc đời dài ngắn bao nhiêu không thể nào định lượng, cớ sao cứ giày vò nhau bởi cái “thành trì đổ nát” của quá khứ. Ai đó đã nói rằng: Người ta không thể cười mãi cho cùng một câu chuyện vui nhưng lại dễ dàng khóc nhiều lần cho một nỗi đau nào đó. Bởi nỗi đau luôn bám rễ vào tận sâu trong tâm hồn chúng ta, nhiều lúc tưởng có thể quên đi nhưng không phải. Chỉ có tình yêu, lòng bao dung và cảm thông của người khác mới có thể làm nó nguôi ngoai. Hạnh phúc đối với rất nhiều người chẳng phải là đòi hỏi gì quá lớn lao và xa vời. Nó đơn giản chỉ là mỗi ngày được trở về nhà, chẳng quan trọng nhà nhỏ hay to, tiện nghi hay thiếu thốn, mà bởi ở đó có những người yêu thương đón đợi. Một mái nhà có đủ tình yêu ấm áp chở che, để mọi giông bão cuộc đời sẽ dừng ở phía sau cánh cửa.
Tác giả bài viết: Lê Giang