Tôi năm nay 30 tuổi, là trai phố cổ Hà Nội “xịn”. Thế nhưng cái “xịn” không đi cùng cái “sang”, cái “sướng”. Âu cũng là bởi căn nhà phố cổ của gia đình tôi quá chật hẹp, sinh hoạt bất tiện và tù túng vô cùng. Nói là nhà thực chất nó chỉ bé như cái “chuồng chim” vì rộng vỏn vẹn khoảng 15m2, tối om, ẩm thấp, ngổn ngang đồ đạc. Bao nhiêu năm qua đó là nơi cư ngụ của cả gia đình tôi gồm 4 người là cha mẹ và hai anh em tôi.
Bố tôi làm nghề đạp xích lô đưa khách tham quan phố cổ, mẹ tôi bán quán nước ở đầu ngõ. Còn hai anh em tôi được bố mẹ cho ăn học đầy đủ nên sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đều tìm được việc làm ở các công ty tư nhân.
Có nên bán nhà phố cổ để mua chung cư? (Ảnh minh họa) |
Cả gia đình 4 nhân khẩu dồn tụ trong căn nhà 15m2, chắc mọi người cũng tưởng tượng được chật chội thế nào. Thế nhưng, sống lâu cũng thành quen, ngoài việc sinh hoạt hơi bất tiện thì nhà ở phố cổ làm gì, đi đâu cũng tiện, đặc biệt là thuận lợi cho việc mưu sinh của cha mẹ tôi. Có thời điểm phố cổ lên cơn sốt đất nhưng cả gia đình tôi vẫn không hề có ý nghĩ sẽ bán nhà chuyển đi nơi khác vì cho rằng nhà chật nhưng vẫn kiếm sống được, còn hơn nhà rộng mà không làm ăn được gì.
Nhưng suy nghĩ của tôi đã thay đổi kể từ khi tôi lấy vợ. Trước đây, do nhà quá nhỏ nên đương nhiên không thể chia phòng riêng. Buổi tối đi ngủ, không gian nhà được chia thành 2 phần bằng một tấm rèm dày, một bên là bố mẹ tôi, một bên là anh em tôi. Bây giờ tôi đã có vợ, việc ăn ngủ không thể duy trì như trước được nữa.
Để có không gian cho đôi vợ chồng mới cưới, bố mẹ tôi quyết định cơi nới thêm gác xép ở phía bên trên. Căn nhà vốn đã thấp lại có thêm căn gác xép nên càng trở nên bí bách. Cái gác xép cũng thấp thảm hại, thấp đến mức leo lên phải bò vào chứ không thể ngồi. Vợ chồng mới cưới nhưng thú thực là hằng đêm chúng tôi chỉ dám ôm nhau “nằm không” chứ không dám ái ân vì sợ “hành động” mạnh là sàn gác xép lại “cọt kẹt”, ảnh hưởng đến giấc ngủ của bố mẹ và em trai đang nằm phía dưới.
Cưới nhau được một tháng, vợ chồng tôi chỉ dám làm “chuyện ấy” vào những ngày chủ nhật, khi bố mẹ đều đi làm hết, thằng em trai cũng biết ý đến nhà bạn bè chơi. Còn các ngày trong tuần, có khi hai vợ chồng đành rủ nhau ra nhà nghỉ.
Hiện giờ, tôi thấy cảnh sống của gia đình mình không ổn. Bởi một hai năm nữa, vợ chồng tôi có con nhỏ, em trai tôi thì lấy vợ, số nhân khẩu sẽ tăng dần lên, ngần ấy con người không thể “chui rúc” vừa trong 15m2 nhà này được. Suy nghĩ vậy nên hôm trước tôi đã bàn với bố mẹ và em trai về việc bán nhà để mua một căn chung cư rộng rãi hơn cho cả nhà sinh sống. Em trai tôi rất đồng tình. Tuy nhiên, bố mẹ tôi có vẻ không tán thành lắm. Bố tôi bảo: “Bố mẹ cả đời mưu sinh ở đây quen rồi, giờ chuyển đi nơi khác cũng chẳng biết làm nghề gì. Bố mẹ lại không có trình độ bằng cấp nên bao nhiêu năm qua mới phải cố bám lấy căn nhà phố cổ này”.
Trong đầu tôi bây giờ đang bộn bề các suy nghĩ. Nhà tôi tuy là ở phố cổ nhưng không phải ở mặt đường nên có bán thì cũng không đủ tiền để mua được một căn chung cư rộng rãi 3 phòng ngủ ở quận trung tâm. Còn nếu mua chung cư giá rẻ ở vị trí xa thì quãng đường đi làm của vợ chồng tôi, em trai tôi sẽ dài đằng đẵng. Đó là còn chưa kể đến việc nếu bán căn nhà phố cổ, bố mẹ tôi coi như mất đi “cần câu cơm”.
Tôi có nên tiếp tục kiên trì khuyên nhủ bố mẹ bán nhà phố cổ rồi vay mượn thêm để mua chung cư hay tiếp tục cảnh sống ngột ngạt trong 15m2 “chuồng chim” hiện tại? Tôi đang vô cùng rối rắm, rất mong nhận được sự tư vấn của mọi người!
Tác giả: Hải Đăng
Nguồn tin: Báo VietNamNet