Cuộc sống

Vợ đẹp bỏ chồng giàu lúc khó khăn, nay quay về xin hàn gắn

Người xưa nói, qua biến cố mới hiểu lòng nhau, tôi nghe nhiều nhưng nay mới thấm thía.

40 tuổi, tôi đã trải qua nhiều thành công cũng như thất bại trong công việc. Nhưng những lúc khó khăn trong sự nghiệp không khiến tôi thất vọng bằng việc bị người bạn đời mình yêu thương nói lời cay đắng.

Tốt nghiệp đại học, nhờ nhanh nhẹn và có gia đình hỗ trợ tôi nhanh chóng mở công ty riêng. Công ty làm ăn phát đạt, trong thời gian ngắn, tôi liên tục mở được thêm nhiều chi nhánh ở các miền.

32 tuổi, tôi sở hữu được sự nghiệp không quá lừng lẫy nhưng cũng đủ để khiến người khác nể phục. Thời gian này, tôi quen em. Cô gái đẹp đến mức khiến người đối diện lần đầu gặp mặt đã phải choáng ngợp.

Chúng tôi nhanh chóng hẹn hò. Là người có chút tiền bạc, tôi không tiếc em thứ gì. Bố mẹ tôi cũng vun vén cho cả hai. Chúng tôi kết hôn chỉ sau vài tháng quen biết.

Sau khi cưới, cuộc sống chúng tôi như ở thiên đường. Chúng tôi chuyển về một căn hộ cao cấp trong thành phố. Bố mẹ tôi mua tặng em một chiếc ô tô để em tiện đi làm.

Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi. Hai vợ chồng chỉ xảy ra tranh cãi, hục hoặc khi tôi quá bận việc mà ít dành thời gian cho vợ. Để vợ đỡ buồn, tôi xin việc cho cô ấy tại công ty của một người quen. Tiền lương cô ấy chỉ đủ chi tiêu riêng, tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ bình yên như thế nhưng mọi chuyện thay đổi khi công việc tôi gặp khó khăn.

Trong 2 năm liên tục, tôi làm ăn thua lỗ. Từ ngày kinh doanh dần khó khăn, tôi chia sẻ với vợ nhưng dường như cô ấy không để tâm. Khi chồng chật vật xoay tiền để cứu vãn tình hình, vợ tôi vẫn giữ các thói quen cũ như khi chúng tôi còn sung túc. Cô ấy vẫn mua hàng hiệu đều đặn, vẫn đòi tôi đưa đi ăn nhà hàng mỗi tối, chi cho hàng trăm thứ tiền không tên khác… Khi tôi có cuộc nói chuyện thẳng thắn với vợ, cô ấy khóc lóc trách tôi hẹp hòi, tính toán.

Việc kinh doanh ngày càng khó khăn, sự giúp đỡ của bố mẹ tôi cũng không khiến tôi vực nổi công ty. Cuối cùng, năm 35 tuổi, tôi phải tuyên bố phá sản. Vợ tôi biết tin, khóc lóc suốt 1 tuần liền. Nhưng trái với việc động viên, an ủi tôi, cô ấy chỉ lo lắng cuộc sống khó khăn sau này.

Tôi lao vào đi làm để kiếm tiền trả nợ. Tôi gợi ý vợ chuyển công ty để đi làm có mức thu nhập cao hơn nhằm phần nào lo lắng chi tiêu trong gia đình. Tuy nhiên vợ tôi nói không quen vất vả, cô ấy từ chối…

Cuộc nói chuyện của chúng tôi trở thành những cuộc cãi vã không hồi kết. Một ngày, cô ấy đề nghị chia tay, cô ấy nó đã hết tình cảm…

Tôi đau đớn tưởng như có thể chết đi vì công ty vừa phá sản chưa được bao lâu, nay vợ lại phũ phàng như vậy. Nhưng được bố mẹ khuyên nhủ, tôi cũng phải chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Chúng tôi chưa có con nên việc ly hôn diễn ra nhanh chóng.

Sau khi chia tay, chúng tôi ít cơ hội gặp lại nhau. Tôi lao đầu vào làm ăn. Thỉnh thoảng tôi cũng nghe tin cô ấy từ bạn bè. Vợ cũ của tôi nhanh chóng có những mối tình mới. Những người tình của cô ấy đều là người đàn ông giàu có, thành đạt. Tôi chua chát nhưng chẳng dám trách ai…

Nhiều năm về sau, tôi bắt đầu trả hết nợ và đi làm tại một doanh nghiệp lớn với mức thu nhập khá cao. Tôi chưa mở lại công ty như ban đầu nhưng cũng có một số vốn nhất định. Thất bại ở lần hôn nhân đầu tiên khiến tôi không còn mở lòng với ai.

Tháng trước, trong dịp đi du lịch cùng công ty, tôi gặp lại em. Em cũng đi du lịch cùng mấy người bạn gái. Từ ngày chia tay, chúng tôi chưa một lần gặp mặt. Em vẫn đẹp như vậy dù dấu vết thời gian đã phảng phất trên gương mặt. Chúng tôi vẫn chào hỏi, trao đổi như chưa bao giờ có gì nghiêm trọng xảy ra.

Qua câu chuyện, tôi biết em vẫn đang cô đơn. Em trải qua vài mối tình, sống cuộc sống đầy đủ, dư dả nhưng vẫn chưa kết hôn. Khi tôi hỏi lý do, em lảng tránh bằng một vấn đề khác.

Về Hà Nội, tôi tìm hiểu thì được biết em thường yêu những người đàn ông thành đạt, đã có gia đình. Họ có thể cho em tất cả, trừ một đám cưới.

Sau lần gặp gỡ đó, tim tôi vẫn nhói đau. Cảm giác bị vợ rời bỏ những lúc nguy khốn nhất vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Vậy mà tuần trước, em lại hẹn gặp tôi.

Khi tôi từ chối vì công việc bận, em khóc lóc nói rằng vẫn còn tình cảm. Ngày xưa em chia tay chỉ vì sợ khó khăn, vất vả nhưng tình yêu với tôi thì vẫn còn nguyên. Em đề nghị, sóng gió qua rồi, chúng tôi vẫn còn một mình thì cho nhau cơ hội hàn gắn.

Hôm nay, viết những dòng này tôi chỉ muốn chia sẻ với các độc giả cho nhẹ lòng bởi tôi đã có câu trả lời cho riêng mình. Tôi làm sao quên được chuyện cũ sau tất cả những gì em gây ra?

Xin cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện của tôi.

Tác giả: Nguyễn Phước

Nguồn tin: Báo VietNamNet

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP