Cuộc sống

Vì ham mê quyền lực, tôi mắc lừa gã sếp biến thái

Đang mê man tôi bỗng tỉnh giấc vì có người chạm vào cơ thể mình, tôi mở mắt choàng tỉnh. Trong ánh đèn vàng mờ ảo, có đến 2 kẻ khỏa thân đang thay phiên nhau chơi đùa với cơ thể tôi.

Nhớ lại 5 năm trước, khi còn ở cái tuổi thanh xuân hừng hực nhựa sống, tôi không hề quan tâm đến việc tìm một người chồng thật tốt như bao cô gái khác. Mà có trong tay sự nghiệp vững chắc mới là giấc mộng ngọt ngào mỗi đêm của tôi.

Đáng tiếc, chỉ vì sự ám ảnh thứ quyền lực phù phiếm, tôi đã đánh mất đi đạo đức của mình.

Tốt nghiệp đại học Ngoại thương với tấm bằng giỏi cùng kinh nghiệm làm thêm suốt 5 năm đại học, tôi nhanh chóng kiếm được vị trí tốt trong một tập đoàn kinh doanh đa ngành nổi tiếng.

Không chỉ dừng lại ở đấy, nhờ sự phấn đấu và cống hiến không ngừng nghỉ, chỉ sau 1 năm tôi đã ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng kế hoạch trong sự thán phục của bạn bè, đồng nghiệp.

Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với những gì mình đã có, tôi muốn đạt được nhiều hơn thế.

Tuy là mẫu người cuồng công việc nhưng tôi không phải là một đứa đầu to mắt cận hay bà già khó tính, tôi rất biết chăm sóc cho vẻ ngoài của mình. Vì tôi hiểu được, ngoại hình ưa nhìn sẽ giúp giải quyết mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều. Và rắc rối cũng nảy sinh từ đây.

Trong một cuộc họp về dự án mới của công ty, tôi phải trình bày quan điểm, hướng đi cho ban lãnh đạo xem xét, phê duyệt. Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi và có vẻ mọi người rất hài lòng về bản kế hoạch đấy.

Cuối buổi họp tôi được giám đốc điều hành mời đi ăn tối để trao đổi thêm về dự án. Tôi rất ngạc nhiên về lời mời của sếp nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.

Cuối buổi họp tôi được giám đốc điều hành mời đi ăn tối để trao đổi thêm về dự án. (Ảnh minh họa)

Lúc đầu, đúng là chúng tôi có trao đổi về công việc khá nghiêm túc. Thế nhưng sếp bỗng hỏi tôi: “Lan đã lập gia đình chưa?”.

Tôi giật mình, im lặng một lúc rồi cười nói: “Thưa sếp, em vẫn chưa ạ.”

Sếp rót thêm rượu cho tôi rồi nói: “Sau này, không ở công ty, gọi anh là anh Hoàng được rồi.”

Tôi bất giác cảm thấy có vấn đề nhưng vẫn tươi cười tiếp chuyện. Sếp tiếp tục câu chuyện bằng việc kể về vấn đề anh vừa li hôn với vợ do không tìm được tiếng nói chung trong hôn nhân.

Rồi anh ta cứ uống, uống đến say khướt khiến tôi phải bắt taxi đưa anh về, còn xe của chúng tôi phải gửi lại qua đêm ở trung tâm thương mại.

Về đến căn hộ của anh, phải cố sức lắm tôi mới dìu được anh nằm xuống ghế salon ở phòng khách. Đang thở hổn hển vì mệt thì bỗng có cánh tay ôm chầm lấy tôi.

Tôi suýt hét toáng lên vì sợ thì sếp đã đè tôi ra ghế và nói: “Lan anh yêu em, đêm nay ở lại với anh nhé.” Lúc đấy tôi muốn chống cự lại, nhưng nghĩ đến sự nghiệp của mình, cơ thể tôi dần buông lỏng.

Sau đêm hôm đấy, mọi chuyện trong công việc của tôi hết sức thuận lợi nhờ có sự hậu thuẫn từ phía giám đốc. Chúng tôi cũng gặp nhau ngoài giờ làm việc nhiều hơn dẫn đến dấy lên nhiều lời đồn đoán ở công ty. Tôi lặng thinh, mặc kệ.

Dự án chạy được một nửa tiến độ, thì một hôm sếp hẹn tôi đến nhà anh ta vào buổi tối. Đến nơi, không có ai ở nhà, tôi gọi điện hỏi thì sếp bảo tôi cứ tắm rửa chuẩn bị trước, anh đang đi có chút việc chuẩn bị về.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, rồi lên giường nằm đợi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đang mê man tôi bỗng tỉnh giấc vì có người chạm vào cơ thể mình, nghĩ là anh nên tôi vẫn hưởng ứng theo hành động của đối phương.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, rồi lên giường nằm đợi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. (Ảnh minh họa)

Nhưng có điều gì đó lạ lạ, hình như có nhiều hơn 1 người ở đây. Tôi mở mắt tỉnh hẳn. Trong ánh đèn vàng mờ ảo, có đến 2 kẻ khỏa thân đang thay phiên nhau chơi đùa với cơ thể tôi và quay phim lại.

Tôi vội đẩy người đàn ông lạ trên người mình ra, giằng lấy chiếc điện thoại trên tay sếp và chạy vào nhà tắm khóa trái cửa.

Đập vỡ chiếc điện thoại rồi ném vào bồn vệ sinh, tôi mặc vội quần áo của mình. Dùng hết bình tĩnh còn sót lại tôi lao nhanh ra khỏi căn nhà đó. Sợ hãi, hoảng loạn, tôi vừa chạy, vừa khóc.

Sáng hôm sau, tôi không đến công ty, tôi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người hơn 1 tuần. Lúc quay trở lại, quyết định sa thải đã đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của tôi. Vậy là, tôi mất tất cả.

Dù bây giờ tôi đã vượt qua mặc cảm và xây dựng lại cuộc sống mới ở một thành phố khác với gia đình nhỏ của mình, nhưng tôi vẫn không bao giờ quên được khoảng thời gian kinh hoàng đó.

Có lẽ cho đến lúc chết tôi cũng không dám nói với chồng mình về sự thật này. Nếu biết được, không biết anh có còn chấp nhận tôi không.

Tác giả: Vũ Linh

Nguồn tin: Tạp chí khám phá

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP