Tôi 37 tuổi, chồng mất cách đây 5 năm, chồng là tình yêu sâu sắc nhất và hạnh phúc nhất của tôi. Tôi yêu chồng hơn cả bản thân, một thứ tình yêu lớn lao và điên cuồng không cách nào tả nổi. Yêu nhau 3 năm và lấy nhau 2 năm không có con, kết hôn cũng trễ, nhưng mỗi một ngày sống bên chồng tôi đều hạnh phúc trọn vẹn, đến nỗi chỉ cần chồng nhìn tôi cười là tim tôi tan chảy. Tôi từng nghĩ nếu chồng bỏ tôi thì tôi không thể sống nổi. Bất hạnh thay, chồng qua đời sau một tai nạn giao thông, từ đó tôi đơn độc và trở nên cứng rắn. Tôi vẫn sống, làm việc bình thường, nhưng lòng như đã chết rồi. Gia đình hai bên thấy vậy thì thúc giục tôi đi bước nữa để có người nương tựa và nhất là có đứa con.
Đáng ngạc nhiên là tôi cũng suy nghĩ về chuyện đó thật nhưng không quen ai, cùng chẳng thấy thích ai hay ai thích mình, vì bản thân cũng bình thường, không hề đẹp cho đến khi tôi gặp anh. Chồng mất được 4 năm thì tôi gặp anh và anh chủ động theo đuổi tôi. Ban đầu tôi phản ứng khá tiêu cực, nói rõ cuộc đời tôi chỉ yêu chồng mà thôi. Anh bảo chấp nhận hết, hiểu hết và nói để anh lo cho tôi, sớm tối có nhau vì hai người cũng không còn trẻ, chỉ cần bên nhau hạnh phúc. Dưới sự tác động của mọi người, một cách lý trí, tôi chấp nhận quen anh.
Thật ra dần dần tôi cũng rất có tình cảm với anh, thấy anh là người hiền hậu, rất tốt, chiều chuộng tôi hết mực, trên hết rất khoan dung. Anh đã qua một đời vợ, ly hôn trong êm đẹp từ rất lâu và không hề có vướng mắc gì, vợ anh lấy chồng khác, nuôi con và cũng là người tử tế. Chúng tôi gần gũi nhau và đời sống tình dục phải nói hết sức hòa hợp, thăng hoa. Tôi thấy gần như không có gì tốt đẹp hơn, chúng tôi không lệ thuộc tài chính, cả hai đều làm ra tiền, cùng sở thích và có những thời gian tuyệt vời khi hẹn hò. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy mình chưa từng yêu anh một cách đúng nghĩa. Tình yêu đúng nghĩa là với chồng quá cố.
Sau 5 năm, dù đã có mối quan hệ với người đàn ông khác, tôi vẫn nhớ chồng mỗi ngày, nhớ đến quắt quay. Khi tôi buồn vui hay khó khăn đều nghĩ đến chồng chứ không phải anh. Tôi không chia sẻ với anh nhiều về những ước mơ, suy nghĩ… tất cả những điều sâu kín trong lòng đều đã chết theo chồng. Tôi chưa từng nhớ anh điên cuồng như nhớ chồng, tôi không vô tâm với anh nhưng khá độc lập. Gần đầy anh ngỏ lời cưới và tôi đột nhiên sợ hãi, có nhiều suy nghĩ điên rồ. Tôi tự giận mình đã quên chồng để qua lại với người khác, tôi giận bản thân đã thay lòng, tôi nhớ chồng điên cuồng tới mức không muốn hẹn hò với anh. Chồng như cái bóng che chở tôi bao lâu nay, giờ bị dứt ra khỏi cái bóng của chồng khiến tôi thấy sợ hãi. Cảm giác từ nay không còn là vợ của “chồng” làm tôi đau lòng kinh khủng.
Tôi thà chia tay với anh để vẫn cứ là bà góa già nua. Với những suy nghĩ đó, tôi lại thương và thấy mình có tội với anh, không biết phải bù đắp thế nào. Tôi càng dịu dàng ân cần với anh thì anh lại càng say mê tôi, muốn cưới tôi sớm. Tôi cảm thấy bế tắc quá.
Tác giả bài viết: Lan