Nhưng thật may, chồng tôi là người tốt, có trách nhiệm với vợ con, khi rảnh là chẳng ngần ngại đỡ đần tôi công việc nhà. 3 năm chung sống, mọi thứ ở chồng đều tốt ngoài mong đợi, ngoại trừ một chuyện mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa giải quyết được là chuyện tiền bạc.
Chồng là con một nên chúng tôi vẫn sống cùng bố mẹ chồng. Ông bà đều là hưu trí nên cũng có lương hưu, chẳng phải nhờ vả gì vào con cái. Cuộc sống nhà chồng tôi tương đối khá giả. Chồng là kỹ sư điện, lương và thu nhập ngoài được khoảng 20 triệu một tháng. Còn tôi là giáo viên cấp hai, lương cũng được gần 4 triệu. Ấy vậy mà tôi chẳng được quyết định gì tiền nong cả, ngoại trừ lương của mình, phát sinh thứ gì tôi đều phải ngửa tay xin mẹ chồng.
Ngay từ khi về làm dâu, bố mẹ chồng đã nói rõ mọi chi phí sinh hoạt ông bà sẽ lo, lương của tôi thì tôi cứ giữ để chi tiêu cá nhân. Còn chồng thì làm xa, trừ chi phí ăn trưa và chi tiêu cá nhân thì phần còn lại bố mẹ sẽ giữ hộ. Cũng tại tôi khi ấy dù không đồng tình nhưng lại nể nang không dám nói nên mới ra cơ sự ngày hôm nay. Vẫn biết ông bà chỉ giữ hộ vợ chồng tôi, rồi khi cần sẽ trả lại, nhưng chắc ai cũng biết rằng tiền vào tay mẹ chồng thì dễ nhưng lấy ra khó đến cỡ nào.
Chồng tôi được đồng lương nào đều gửi mẹ rồi khi cần bà đưa lại cho. Lúc bình thường thì không sao vì lương của tôi cũng đủ để tiêu và lo cho mình. Nhưng đến lúc sinh nở thì quả thực biết bao điều bất cập.
Đợt nghỉ sinh, tôi làm gì có đồng nào. Tiền chợ, tiền bỉm sữa cho con, thậm chí tiền băng vệ sinh tôi cũng phải hỏi mẹ chồng. Nhiều hôm bà không có nhà thế là mọi nhu cầu kia dù cấp bách đến đâu cũng phải tạm gác lại.
Quả thực 6 tháng nghỉ sinh với tôi là thời gian kinh khủng, từ việc muối mặt hỏi tiền mẹ chồng, rồi đợi bà ghi chép vào sổ, sau đó ngửa tay chờ bà đưa tiền, với tôi như một loại nhục hình vậy. Quá bí bách, tôi cằn nhằn rất nhiều, thậm chí làm đủ mọi cách nhưng chồng luôn nói: "Có khi nào em cần tiền nói mà mẹ không đưa không? Việc mẹ ghi sổ cũng thể hiện sự minh bạch. Nhà này mẹ trước giờ luôn giữ tiền và luôn là người biết chi tiêu. Mình còn trẻ, để mẹ giữ tiền là khôn ngoan đấy".
Giờ nhóc nhà tôi đã hơn 1 tuổi, tôi đã đi làm lại, chuyện bức bách tiền nong không còn ráo riết như trước, nhưng quả thực nếu cần đến món gì đó tầm 5 triệu là cả vấn đề với tôi.
Cách đây vài tháng, bố mẹ tôi sửa nhà, ý định biếu mẹ vài chục triệu, chồng cũng chẳng phản đối gì. Nhưng khi tôi nói anh gửi tiền về cho bố mẹ thì anh bảo: "Ừ để anh gọi điện cho mẹ, mẹ lên ngân hàng rút rồi gửi cho ông bà ngoại luôn". Nghe vậy, tôi đành ngậm ngùi gạt đi bởi lẽ điều đó muốn thực hiện đâu phải dễ. Nên đành mượn tạm đồng nghiệp 5 triệu biếu bố mẹ và phải tiết kiệm gần 3 tháng mới đủ trả nợ.
Mới đây tôi được tăng lương, vừa nghe thấy vậy, chồng liền bảo mỗi tháng tôi cố gắng gửi tiết kiệm lấy 2 triệu gửi vào tài khoản, cuối sang năm thêm thắt vào số tiền của anh để xây nhà. Điều này tôi đồng ý ngay, nhưng khi hỏi tài khoản tiết kiệm nào thì chồng trả lời, tài khoản mà lâu nay anh vẫn gửi đứng tên mẹ ấy. Điều này tôi chẳng muốn chút nào vì gửi vào như vậy nếu muốn rút ra tôi lại phải trình bày, lại phải xin phép sao?
Như hiểu được ý của tôi, chồng khẳng khái: "Sao em cứ phải nặng nề vậy, gửi vào đó mẹ giữ cho chứ đi đâu mà thiệt. Mẹ có mỗi mình anh, không giữ cho anh thì cho ai. Sau này bố mẹ còn cho cả tiền của các cụ thì em có từ chối như lúc bảo gửi không?".
Tôi hiểu, bố mẹ chồng chỉ là người chặt chẽ, kỹ tính chứ không hẹp hòi toan tính gì. Chưa khi nào mẹ làm khó dễ hay từ chối những khoản tiền mà tôi hỏi. Rồi chồng nói tất cả những điều trên cũng đúng và có lý lắm. Nhưng chẳng ai hiểu cho cảm giác của tôi cả. Tôi là vợ mà chẳng được quản lý chi tiêu, chồng làm ra bao nhiêu tiền, để dành được bao nhiêu cũng không biết. Là vợ mà mọi thứ chi tiêu không bao giờ được chủ động quyết định thì thử hỏi có tự ái, có bị xúc phạm không?
Tôi không phải người tham lam chỉ biết có tiền đâu, tôi yêu chồng mình, muốn chồng tin tưởng, muốn anh cho tôi đóng vai trò của một người vợ cùng xây tổ ấm sao mà khó quá vậy. Tôi nên làm gì bây giờ, cuộc sống hiện tại khiến tôi không thoải mái chút nào.
Tác giả bài viết: Mai Lan
Nguồn tin: