Tôi sinh ra ở một vùng quê cũng tương đối phát triển, được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng với hy vọng không làm nên nghiệp lớn thì cũng sẽ có mức lương ổn định. Nhưng tôi lại yêu và lỡ có bầu với Quốc khi mới học năm 2 Đại học, vì thế đành dang dở mọi thứ, về làm mẹ bỉm sữa ở nhà.
Hồi mới cưới, tôi stress nặng vì phải ở nhà với mẹ chồng trong khi chồng đi học xa. Lo lắng sẽ mất anh, rồi mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu khiến tôi chỉ biết ôm bụng khóc mỗi tối. Cuộc sống sinh viên đang tươi đẹp, rực rỡ là thế mà vì trót dại, tôi lại rơi vào hoàn cảnh bi thương này.
Nhưng cũng may, Quốc là người hiểu và thương tôi. Anh luôn cố gắng 1 - 2 tuần về quê để thăm cho tôi đỡ tủi. Nhưng sau cùng, thấy tôi héo hon quá, anh xin bố mẹ đón tôi lên Hà Nội sống cùng.
Mẹ chồng tôi lườm nguýt mãi, sau cùng mẹ đẻ tôi phải đánh tiếng là sẽ chu cấp tiền bạc cho thì bà mới đồng ý. Thế là tôi lên Hà Nội sống cùng chồng bằng tiền của mẹ đẻ, cảm giác bản thân thoải mái hơn 1 chút nhưng tôi lại vô cùng áy náy với bố mẹ đẻ.
Tới khi sinh con, tôi về quê để mẹ chồng chăm sóc. Quốc thì học thêm vài tháng nữa sẽ ra trường, anh cũng sẽ về nhà đoàn tụ cùng mẹ con tôi. Lấy đó làm động lực, tôi cố gắng làm một người mẹ hiền, làm người con dâu thảo. Dù bị mẹ chồng mắng mỏ vô lý thế nào, tôi cũng vẫn nín nhịn. Dù sao thì tôi cũng đang ăn bám, để bố mẹ chồng nuôi nên đâu dám ý kiến gì.
Tới khi Quốc về, anh xin được vào làm kỹ thuật ở một công ty Nhật Bản lớn với mức lương cao, tôi cũng mừng lắm. Nhưng cuộc sống của gia đình nhỏ "nở hoa" chưa được bao lâu thì tôi lại trót bầu lần 2 khi con gái đầu lòng được 6 tháng tuổi.
Tôi gần như suy sụp, nhưng một lần nữa, nhờ Quốc động viên, tôi lại cố gắng. Và từ lúc tôi sinh con thứ 2 xong, mẹ chồng quyết định để chúng tôi ra ở riêng vì bà bảo: "Tự lo lấy thân được rồi, mẹ không nuôi nổi cả nhà chúng mày nữa".
Và đây cũng chính là bước ngoặt lớn trong cuộc sống hôn nhân của tôi. Quốc là trụ cột gia đình, cũng là tay hòm chìa khóa. Anh luôn bảo không yên tâm để tôi giữ tiền, vì thế lương của anh, anh sẽ giữ. Mỗi đầu tháng, tôi sẽ liệt kê ra những thứ cần phải mua trong 1 tháng rồi anh sẽ sắm sửa. Còn nếu tôi cần khoản gì phát sinh thì anh sẽ xem xét. Ban đầu chẳng có vấn đề gì, vì Quốc vẫn hào phóng với gia đình. Nhưng nhiều lần thấy con ốm, con đau, rồi đưa tôi đi siêu âm, mua thuốc bổ quá tốn kém, Quốc đâm ra khó chịu. Rồi vì những xích mích trong cuộc sống nữa, hai vợ chồng dần nảy sinh nhiều mâu thuẫn.
(Ảnh minh họa) |
Không phải chỉ có vấn đề tiền bạc làm tôi cảm thấy không thoải mái, mà còn vì anh dần trở nên xa cách với tôi. Linh cảm mách bảo tôi rằng, anh có người phụ nữ khác. Tôi ra sức chiều chuộng, hết mực dịu dàng, cũng rất dễ tính không bao giờ kiểm soát anh đi đâu, với ai, nhắn tin với người nào… nhưng Quốc vẫn rất dễ nổi cáu.
Có hôm anh về nhà, thấy 2 đứa đang khóc ầm ĩ trên nhà, tôi thì bận bịu nấu nướng dưới bếp, anh liền quát um lên:
- Chỉ có ở nhà trông 2 đứa con làm cũng không xong. Nhà cửa lúc nào cũng như cái ổ, cô nhìn xem, ai muốn bước vào nữa?
- Em dọn rồi, nhưng để 2 con chơi trên nhà nên chúng lại vừa phá đó.
- Thôi thôi, cô đừng giải thích nữa. Tôi đi làm nuôi cả nhà này mệt lắm rồi, muốn về nhà có chút không gian nghỉ ngơi cũng không xong. Thôi cô tự nấu, tự ăn đi. Tôi vào bà nội cho yên tĩnh.
Rồi Quốc bỏ đi mặc tôi đứng ngẩn ngơ giữa bếp. Tôi chạy lại ôm 2 con vào lòng mà nước mắt cứ chảy dài.
Cuộc sống hôn nhân cứ thế trôi đi, tôi chưa khi nào cảm thấy hạnh phúc. Nhưng một lần nọ, tôi "tới tháng", dè dặt hỏi xin Quốc 50k mua băng vệ sinh. Nào ngờ, anh lại nhìn tôi chằm chằm, bảo:
- Cô có thấy nhục không? Là người phụ nữ quẩn quanh xó bếp mà nhà cửa lo không xong, con chăm chẳng nổi. Tới 50k trong người còn không có, tôi thật không hiểu nổi.
Nói rồi, anh ném tờ 50 nghìn xuống đất, xách cặp đi làm. Tôi nhặt đồng tiền ấy, mà khóc như mưa. Đúng rồi, tại sao tôi lại phải cam chịu mãi như thế? Tới cả chồng mình, niềm hy vọng duy nhất còn coi thường, sỉ nhục mình, thử hỏi những bạn bè, người dưng ngoài kia sẽ nhìn tôi bằng thái độ ra sao?
Tôi gạt nước mắt, quyết tâm thay đổi. Từ mai, tôi sẽ đem con đi gửi trẻ, còn mình sẽ đi học nghề. Tôi sẽ tự kiếm tiền bằng sức của mình thay vì phải ngửa tay ra xin ai. Phụ nữ ấy, dù thế nào cũng phải độc lập về tài chính thì mới có tiếng nói trong gia đình. Lúc ấy, dù cho có giữ được cuộc hôn nhân này hay không thì tôi cũng không màng, nhưng chí ít bản thân cũng không phải cầu cứu, bám víu vào bố mẹ nữa.
Tác giả: Miss Mộng Mơ
Nguồn tin: helino.ttvn.vn