Yêu nhau hơn 2 năm, tôi và anh đã trải qua những tháng ngày vô cùng hạnh phúc. Cuộc sống của hai đứa dù không sang chảnh như những đôi yêu nhau khác nhưng chính sự giản dị đã khiến chúng tôi được gần nhau hơn. Yêu anh, tôi dành hết tâm huyết cuộc đời mình, giữ gìn sự trong sáng của bản thân, đôi khi nhút nhát. Nhưng có thể, chính vì sự nhút nhát và e dè ấy đã khiến anh dần xa tôi.
Anh mạnh dạn trong tình yêu, anh không ngại nói lời ông bướm và càng không ngại gần gũi. Nhưng tôi sợ, lúc nào tôi cũng lo lắng nếu như mình không giữ được bản thân thì sẽ như thế nào. Yêu anh nhiều nhưng đâu thể đảm bảo được ngày mai sẽ ra sao. Sợ một ngày nào đó anh cũng có thể thay lòng, bỏ tôi mà đi dù đó là điều tôi không bao giờ mong muốn.
Hơn 2 năm có anh, tôi biết thế nào là niềm vui, nỗi buồn, tôi yêu và trân trọng anh vô cùng. Tôi luôn mong muốn có được anh trong cuộc đời này, tôi thề là, nếu không phải anh, tôi sẽ không lấy ai khác. Chỉ là, có thể ở bên một người con gái nhút nhát, đến yêu mà cũng không dám thổ lộ như tôi khiến anh thấy mệt mỏi. Anh đã bị cô gái khác mê hoặc, bị sự xinh đẹp, giàu có và tự tin của cô ta chiếm lấy…
Anh thay lòng, tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ấy. Tôi buồn nhưng chỉ biết gặm nhấm nỗi cô đơn khi anh kiếm lý do này lý do khác để không gặp tôi. Rồi, khi chính mắt tôi nhìn thấy anh qua lại với người con gái khác, anh mới thừa nhận, đó là tình yêu mới của anh. Anh nói, ở bên cô ấy anh thấy vui, thấy hạnh phúc, thấy cuộc đời tươi sáng. Còn bên tôi, anh cảm thấy buồn tẻ vô cùng.
Cô gái đó giàu, giàu thật, lấy cô ta anh sẽ chẳng phải lo gì, tiền bạc, công việc, mọi thứ gia đình cô ấy đều có thể cho anh. (Ảnh minh họa)
Tôi đau khổ, khóc suốt khi anh nói như vậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác níu kéo trái tim của một người không thuộc về mình. Anh nói, cô ta là con nhà giàu có, vừa vì yêu, vừa vì muốn có được những thứ mà bấy lâu nay anh vất vả kiếm tìm, tích cóp. Anh không muốn mãi theo đuổi người như tôi, chạy theo tôi, anh cảm thấy mệt mỏi rồi và muốn tôi đừng yêu anh nữa.
Cô gái đó giàu, giàu thật, lấy cô ta anh sẽ chẳng phải lo gì, tiền bạc, công việc, mọi thứ gia đình cô ấy đều có thể cho anh. Hơn nữa, cô ấy còn xinh đẹp hơn tôi nhiều lần. Tôi đâu có thể so sánh với người con gái đó.
Khi anh bỏ tôi, tôi biết, trái tim anh đã hoàn toàn dành cô ta. Tôi từ bỏ nhưng trong lòng đau đáu vì yêu anh. Nhớ anh quay quắt, hận anh, vì những thứ tình cảm đó mà mãi mãi tôi không thể yêu một ai khác.
3 năm sau, tôi biết, anh đã có con với người phụ nữ đó, còn tôi vẫn là người con gái cô đơn. Tôi vẫn hận anh, vẫn còn yêu anh, còn yêu là còn hận, còn hận là còn yêu. Đó mới là lẽ thường của tình yêu khi bị phản bội.
Tôi luôn nghĩ, chắc giờ này anh đang hạnh phúc lắm, còn tôi ở đây gặm nhấm nỗi buồn và không thể nào quên anh. Thế mà, một ngày gặp lại anh, tôi lặng người khi thấy người đàn ông trước mặt tôi không phải là người cao to, vạm vỡ, không phải là người điển trai, phong độ. Nhìn anh không giống người đàn ông ngoài 30, mà giống một người đã ngoài 50 thì đúng hơn. Chân tay gầy ruộc, đen nhẻm, hay tai dắt thêm hai đứa trẻ nhỏ.
Anh một mình gánh nặng với hai con nhỏ thành ra như thế này. Nghe vậy mà tôi xót xa trong lòng. Hận thù bỗng trôi biến hết. (Ảnh minh họa)
Thấy chúng gọi anh là bố, tôi mới nhận ra, đó là con của anh. Vợ anh đâu mà anh lại như thế này? Nhìn bộ dạng lôi thôi, bôi nhếch của anh thì không thể là người giàu có, có công việc tốt được. Anh ngượng ngùng khi nhìn tôi, rồi né tránh.
Tôi không biết sao bây giờ anh lại ra nông nỗi ấy? Không phải anh nói, vợ anh giàu, gia đình vợ anh bề thế, người phụ nữ ấy yêu anh lắm sao? Tìm hiểu thì tôi biết được, anh lấy vợ rồi bỏ nhau sau gần 2 năm, để lại hai đứa trẻ sinh đôi cho anh nuôi. Anh một mình cảnh gà trống nuôi con, người ta cũng chẳng cho anh bất cứ thứ gì vì nghĩ anh ăn bám nhà vợ. Còn vợ anh chơi bời, ngoại tình, không quan tâm tới chồng con…
Anh một mình gánh nặng với hai con nhỏ thành ra như thế này. Nghe vậy mà tôi xót xa trong lòng. Hận thù bỗng trôi biến hết. Có lúc muốn gặp lại anh, muốn được hỏi han, quan tâm anh và chấp nhận hai đứa con của anh nhưng lại nghĩ tới quá khứ, nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi, tôi không đành lòng.
Đây có phải là cái giá phải trả cho kẻ phản bội người yêu nghèo, chạy theo tình giàu hay không?
Tác giả bài viết: Trang Ngọc
Nguồn tin: