Chị hiểu, trong hoàn cảnh này chẳng còn cách nào khác ngoài ly hôn. Thôi thì cố gắng chị cũng cố gắng rồi, chẳng còn gì hối hận nữa, chỉ tiếc không giữ được gia đình trọn vẹn cho con mà thôi. Ngôi nhà chị đang ở đứng tên của bố chồng đã mất, trong thời gian kết hôn cũng không có tài sản gì chung đáng giá, tiền bạc chị làm ra sau khi cưới nhau đều để dành nuôi con và chi tiêu cho gia đình, thuốc thang cho mẹ chồng, vì thế, khi ly hôn thì chị ra đi tay trắng.
Tối hôm ấy, đêm cuối cùng chị ngủ lại căn nhà đó, chồng chị qua đêm ở chỗ nhân tình, còn mẹ chồng thì mệt nên đã đi nghỉ từ sớm. Chị lặng lẽ ngắm nhìn lại từng góc nhỏ ngôi nhà mình từng sống 6 năm qua. Nghĩ đến tổ ấm mình kì công xây dựng, những con người mình từng đối xử hết lòng hết dạ, vậy mà cái nhận lại chỉ là ê chề và tủi hổ, lòng chị đau như cắt. Nhưng chị xác định, ngày mai, khi chị xách vali hành lí cùng con bước ra khỏi ngôi nhà này, chị phải bỏ lại hết tất cả những đau thương ấy để xây dựng một cuộc sống mới cho 2 mẹ con.
Đêm đã khuya, nằm ôm con đã say giấc nồng mà mãi chị không ngủ được. Bỗng có tiếng gõ cửa khe khẽ: “Con ngủ chưa?”. Là giọng của mẹ chồng chị. Chị khe khẽ trở dậy, mở cửa vội vàng hỏi: “Mẹ có chuyện gì thế? Mẹ khó chịu ở đâu à?”. “Không, mẹ muốn nói chuyện với con một lát thôi”, bà nhẹ kéo chị ra ngoài phòng khách.
“Mẹ xin lỗi con…”, bà nhìn chị, thở dài, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc. Chị hiểu bà muốn xin lỗi vì điều gì. Vì bà là mẹ mà không ngăn cản được việc làm sai trái của con trai, để chị lâm vào bước đường bị chồng ruồng rẫy, để cháu bà không có được gia đình toàn vẹn. Nhưng chị vốn có trách bà đâu. Từ khi chị về làm dâu, bà đã quanh năm ốm yếu, vô hình chung bà không còn tiếng nói trong nhà, thậm chí là với cả đứa con trai mình dứt ruột sinh ra.
“Con không trách mẹ đâu, thôi thì cứ coi như bọn con hết duyên hết nợ…”, chị cố gắng mỉm cười. “Ừ, con nghĩ được thế mẹ cũng yên lòng. Con sẽ tìm được hạnh phúc khác xứng đáng hơn, nhất định là như vậy… Mẹ có cái này cho con, con cầm lấy mà nuôi con. Mẹ sức khỏe thế này, con đi khỏi đây rồi mẹ cũng chẳng biết lúc nào mới đi thăm cháu được…”, nói rồi bà dúi vào tay chị một bọc giấy. Chị mở ra xem, là 3 cọc tiền toàn mệnh giá 500 nghìn, áng chừng mỗi cọc trị giá tầm 50 triệu!
“Mẹ, đây nghĩa là sao hả mẹ?”, chị giật mình kinh hãi, cuống quýt hỏi lại mẹ chồng. Bà cười hiền: “Đây là số tiền tiết kiệm của bố mẹ từ trước khi ông ấy mất, vẫn để đấy chưa dùng tới. Con nhận đi, coi như mẹ cho cháu mẹ, chứ mẹ biết, mẹ con con đi khỏi đây thì bố nó có vợ mới, cũng khó mà chăm lo đến được. Đừng từ chối, con không cầm thì lòng mẹ áy náy không yên. Con về nhà này bao năm, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc mẹ, hết lòng vì chồng vì con nhưng nhà này chẳng cho con được cái gì, giờ thằng Long lại đối xử với con như vậy, mẹ thấy có lỗi với con lắm. Mẹ chỉ có thể dùng cách này để bù đắp được ít nhiều cho con mà thôi”.
“Nhưng mẹ ơi…”, chị không biết nói gì trước sự việc quá bất ngờ này. “Đừng lo, mẹ vẫn còn 1 ít phòng thân mà, không phải bận tâm đến mẹ đâu. Hơn nữa, thằng Long nó ngang ngược đến đâu thì nó cũng không để mẹ phải khổ đâu, con yên tâm”, bà cười trấn an chị. “Thôi, đi ngủ sớm đi, mai còn chuyển hành lí. Con có ở gần đây thì thi thoảng ghé qua thăm mẹ, cho cháu qua nữa nhé…”, bà nhỏ giọng nói với chị rồi chậm rãi đi vào phòng mình, đóng cửa lại.
Chị nhìn theo bóng lưng gầy yếu, hơi còng của mẹ chồng mà rơi nước mắt. Có tấm lòng này của mẹ chồng, ngày mai chị ra đi cũng nhẹ nhàng và thanh thản hơn nhiều rồi.
Tác giả bài viết: Sen Trắng
Nguồn tin: