Ngày lấy anh, tôi đã nghĩ, sau này tương lai hai đứa chắc sẽ khó khăn hơn nhiều. Vì thế, tôi cố gắng bằng mọi giá để kiếm tiền, tiết kiệm và không ngừng động viên anh, hi vọng anh sẽ có chí tiến thủ trong công việc. Nhưng, anh bị lỳ người, cứ giậm chân tại chỗ, cứ mặc kệ những lời nói của tôi. Coi như, vợ kiếm được tiền thì mình ỷ lại, để tiêu hết thì hãy hay. Trong nhà, có con thơ cái quấn mà không có lấy nổi một vài triệu tiết kiệm, vì tiền tôi làm ra đến đâu, tiêu hết đến đó. Anh đâu có khoản nào mà nói lớn nói nhỏ.
Nói mãi thành chán, nên một thân tôi vận động, tự kiếm tiền, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Có một chuyện, mẹ anh nói gì anh nghe nấy. Anh không bao giờ dám quyết định bất cứ một thứ gì dù là việc nhỏ trong nhà. Mẹ anh bảo gì anh cũng nghe. Ngay cả việc sắm một cái tivi, mẹ không ưng thì anh cũng thôi, không dám…
Ngày lấy anh, tôi đã nghĩ, sau này tương lai hai đứa chắc sẽ khó khăn hơn nhiều. (ảnh minh họa)
‘Cái khó nó bó cái khôn’, các cụ nói chẳng sai bao giờ. Bản thân anh vì nghèo, vì công việc không ổn định, không có tiền nên ra đường, anh không dám hé răng nửa lời. Ai nói gì anh cũng ừ. Rồi người ta nói chuyện kinh doanh, anh cũng hùa vào. Đến lúc họ nói chuyên môn, anh không biết gì, ngồi im thin thít. Bất cứ câu nào họ nói anh cũng bảo ‘ừ đúng thế, đúng rồi đấy’ này kia.
Nghe kiểu tán đồng của anh với bạn bè mà tôi phát chán, toàn sặc mùi nịnh nọt, hèn kém. Nghĩ đến người khác làm ăn kinh doanh, góp vốn này nọ mà chán chồng mình. Tôi bảo anh vay vốn bố mẹ, tính xem có cái gì đó thì kinh doanh kiếm tiền nhưng anh nhất định không. Anh sợ thua lỗ. Chưa làm đã sợ thua. Người như anh thì làm được gì, trong khi tiền lương hàng tháng cũng không đủ mua sữa cho con.
Đã thế, lại còn cái kiểu ‘bám váy mẹ’ khiến tôi chán không chịu được. Như người ta, chồng không kiếm ra tiền thì chiều vợ, chăm sóc vợ con, chịu khó giúp vợ việc nhà. Đằng này, vì sợ mẹ la mắng, sợ mẹ không vui nên bất cứ việc gì trong nhà, anh cũng không động vào, còn ra oai vỗ ngực là biết sai vợ. Nghĩ mà chán…
Nhìn người đàn ông có sức khỏe, có ngoại hình nhưng chỉ giậm chân tại chỗ, không biết kiếm tiền, không có chí tiến thủ, chẳng quan tâm đến tương lai của con cái khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đi đâu cùng bạn bè bạn, tôi chỉ thêm phần tủi thân và chán chồng mình. Một người chồng nghèo mà yêu thương vợ thì không nói làm gì, đằng này còn gia trưởng, bảo thủ, giả vờ dạy vợ trước mặt mẹ cho sang mặt với gia đình. Chồng vừa nghèo vừa hèn, đúng là không còn lời nào để nói hết cái sự chán của tôi… Sống với nhau như thế, một mình mình gánh vác chuyện gia đình thì chẳng sớm hay muộn, gia đình cũng tan nát mà thôi.
Tác giả bài viết: Phương