Xã hội

Cái kết chát đắng của tú bà mang con gái nuôi bán dâm

Từ một người đàn bà nhân đạo, mang 3 đứa trẻ lang thang về nuôi nấng, Trần Thị Lan đã trở thành một tú bà mang bán thân chính những đứa con mà mình cưu mang.

Khi bị bắt về tội chứa mại dâm, với án 15 năm “bóc lịch”, người mẹ này mới hối hận, nhưng đã muộn màng.

Trần Thị Lan là một phụ nữ độc thân sống tại một vùng quê ven ngoại thành Hà Nội, hàng ngày bán hàng gà, vịt ở chợ. Năm 1998, bà Lan nhận nuôi một bé gái lang thang sống cùng mẹ ở khu chợ, mẹ chết, bà Lan mang bé Hồng 4 tuổi về nuôi nấng, chăm sóc. Năm 2001, một lần đi lễ chùa ở Lạng Sơn, bà Lan nhận nuôi thêm bé An, 8 tuổi và bé Minh 11 tuổi, cũng là trẻ lang thang.

3 mẹ con bà Lan sống với nhau trong căn nhà rộng 40 mét vuông, sạch sẽ, ấm cúng. Bà Lan xin cho 3 đứa con lần lượt đi học tươm tất. Cuộc sống của bà cũng ngày càng vất vả hơn với 3 cô con gái tuổi ăn, tuổi lớn. Rồi công việc buôn bán gà vịt cũng ít khách dần đi do cạnh tranh, thu nhập không đủ nuôi con và tiền ăn học cho chúng, bà Lan xoay đủ nghề. Thỉnh thoảng người dân thấy bà mắng mỏ những cô con gái “vô tích sự” nhưng rồi vẫn thấy bà chăm nuôi chúng. Cũng có lần Minh bỏ nhà đi đâu mấy hôm vì bị mẹ đánh do ham chơi, lười học, sau đó lại tìm về nhà.

Ảnh minh họa

Những tưởng cuộc sống gia đình bà Lan sẽ trôi đi trong sự vất vả nhưng đầm ấm, thế mà đùng một cái, năm 2017, bà Lan bị bắt về tội chứa mại dâm và bị tuyên án 15 năm tù giam. Và ngạc nhiên hơn nữa, những cô gái bán dâm không ai khác chính là Minh, An và Hồng, con gái nuôi của bà Lan. Tất cả đều đang ở lứa tuổi ngoài 20. Khi ấy, đứa thì học hết phổ thông, đứa thì bỏ học, nhưng cuộc sống vẫn ổn định sung túc.

Tại phiên tòa xét xử, bà Lan khóc lóc xin được giảm hình phạt, vì túng quẫn, cố gắng nuôi nấng các cô con gái mà bà đã mắc phải sai lầm lớn. bản thân bà Lan vốn là người lương thiện, nhìn thấy những mảnh đời cơ nhỡ mà thương tình nên đem về nuôi. Không ngờ chúng càng lớn, sức bà lại càng yếu đi không thể lao động để nuôi con. Bỏ chúng lại xã hội thì không nỡ, cho nên bà cứ cố mãi. Cho đến khi không còn cách nào khác, bà dẫn mối cho Minh, cô con gái nuôi lớn nhất một người chồng giầu có, nhưng ông này đã gạ gẫm bà đồng ý cho “quan hệ” với Minh rồi đưa cho bà số tiền lớn. Nghĩ đến cuộc sống của 4 mẹ con, bà nhắm mắt làm liều. Minh không dám cãi mẹ nuôi nên đã đồng ý bán dâm lấy tiền. Số tiền bán dâm có được, bà Lan dành một phần để trang trải nợ nần, một phần đưa cho Minh tiêu xài.

Thế rồi lần lượt 2 cô con gái nuôi còn lại cũng theo chân chị để bán dâm lấy tiền tiêu xài. Bà Lan trở thành người dắt mối cho các con nuôi của mình bán dâm. Kiếm được tiền, chúng nộp cho bà 1 phần 3, số còn lại có thể tha hồ tiêu xài, ăn diện. Cuộc sống của 4 mẹ con bà cũng sung túc hơn.

Qua các nhân chứng là hàng xóm nhà bà Lan, bà Lan vốn là người hiền lành, thương người, nhưng do túng quẫn nên bà làm liều mà không nghĩ đến hậu quả. Tòa giảm mức án xuống còn 3 năm tù giam, 3 gái bán dâm là Minh, An và Hồng được cải tạo tại trung tâm phục hồi nhân phẩm.

Gặp lại bà Lan sau 6 tháng thụ án, trông bà gầy sọp đi so với hôm ở phiên tòa. Bà nói trong nước mắt: “Tôi chưa sinh con bao giờ nên cũng không biết cách nuôi dạy con. Mang chúng về chỉ biết lo cho chúng đủ ăn, đủ mặc, học hành biết chữ chứ không biết cách dạy dỗ. Khi lớn lên chúng cũng ương bướng như bao đứa trẻ thành niên khác, lơ là một chút là chúng trượt dài. Khi túng quẫn, tôi chỉ nghĩ sẽ bảo đứa lớn là Minh quan hệ với người ta để lấy một khoản tiền trả bớt nợ nần, không ngờ thấy kiếm tiền dễ, chúng bảo nhau bán dâm. Thấy chúng vui vẻ với “nghề” ấy, tôi cũng không ngăn cản và vô tình bị cuốn theo các con, trở thành người quản lý chuyện bán dâm của chúng. Tôi không xứng đáng làm mẹ chúng. Nhiều lúc nghĩ lại, thà cứ để chúng tha hương quăng quật với đời còn hơn dẫn chúng vào vòng tù tội như thế này. Chắc rằng chúng sẽ căm hận tôi lắm…”. Nói đến đây, bà Lan bật khóc nức nở.

Quản lý trại giam cho biết, tuần nào bà Lan cũng viết thư cho 3 cô con gái nuôi ở trung tâm phục hồi nhân phẩm ở Sơn Tây, nhưng chỉ có cô con gái nuôi út là hồi âm cho bà một lần. “Có một chút gì đó rất đáng thương ở người mẹ tội lỗi này, bà ta ngày đêm chỉ nghĩ đến việc những đứa con nuôi sẽ hận bà mà không bao giờ gặp mặt bà nữa. Dù lôi chúng vào con đường này nhưng phải công nhận rằng bà ta rất thương con”, quản lý trại giam nói thêm.

Rời trại giam, chúng tôi đến trung tâm giáo dục phục hồi nhân phẩm thuộc huyện Sơn Tây. Được biết tôi vừa gặp bà Lan, mẹ nuôi mình, Minh, cô con gái cả hỏi dồn dập: Mẹ em có khỏe không? Có gầy, ốm đi không?. Rồi Minh kể lể, khóc lóc: “Em hối hận lắm, vì em mà 4 mẹ con ra nông nỗi này. Nếu như em không xúi giục hai đứa nhỏ cùng bán dâm thì có lẽ bọn em có thể làm nghề gì đó để kiếm sống cho trong sạch. Em sẽ không bao giờ dám đối diện với mẹ”.

Minh còn cho biết, mỗi lần bà Lan gửi thư sang trại, cô không dám đọc, chỉ cố gắng quên đi quá khứ. Khi tôi cho biết, mẹ nuôi cô luôn mong muốn một ngày nhìn thấy những đứa con gái nuôi, khuôn mặt Minh dịu hẳn lại. “Chỉ còn vài tháng nữa em được ra trại. Em sẽ đến thăm mẹ. Sau này 3 đứa em sẽ làm việc lương thiện để gửi tiền vào trại giam, chăm sóc thêm cho mẹ”, Minh quyệt nước mắt nói.

Rời trại phục hồi nhân phẩm trở về, chúng tôi không khỏi xót xa với tình cảnh của mẹ con bà Lan. Trong cái đáng trách của tội lỗi mà họ đã gây ra, còn đâu đó vang lên một thứ tình cảm sâu nặng giữa những mảnh đời chắp nối, duyên phận. Mong sao khi đã trả nợ với đời, bà Lan và 3 cô con gái sẽ có một nẻo về tươi sáng hơn.

Tác giả: Mộc Miên

Nguồn tin: Báo Gia đình Việt Nam

  Từ khóa: con gái nuôi ,bán dâm ,tú bà

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP