Hai chị lấy chồng xa, kinh tế chưa ổn định để có thể mua được nhà riêng nên được chia cho phần đất của bố mẹ. Còn mình thì được bố mẹ chồng cho một mảnh đất ra ở riêng. Phần đất hai chị được chia khiến mình thấy yên lòng vì các chị sẽ an cư để lạc nghiệp, không phải lo lắng nhiều. Nhưng cũng chính từ điều tưởng đơn giản mà mọi chuyện gia đình mình phát sinh.
Nhưng từ ngày mình lấy chồng, thái độ của chồng mình lại thay đổi hoàn toàn. Chồng mình luôn tìm cách để trách móc mình "cùng là phận con gái đi lấy chồng mà các chị có đất còn mình thì không được bố mẹ chia cho". Không chỉ nói một lần, mà cứ hễ động cãi nhau là chồng mình lại đem câu chuyện đó ra để đay nghiến mình.
Anh đem câu chuyện chia đất đó ra để chặn họng mình vì biết mình không thể nào nói được gì về chuyện đó. Không chỉ là câu chuyện vợ chồng mà nhiều khi đến nhà bố mẹ vợ chồng cũng bóng gió kiểu bỡn cợt với mọi người về việc chia đất khiến cho mình chỉ còn biết cười trừ.
Hình như cũng lờ mờ hiểu chuyện nên mẹ mình đã gọi mình về nói chuyện. Khi mẹ hỏi có chuyện chồng mình lăn tăn về đất hay không? Mình nào dám nói thật điều đó mà chỉ động viên mẹ đừng nghĩ lung tung, vợ chồng mình có nhà riêng rồi. Nhìn ánh mắt trầm tư của mẹ mà mình hiểu thật ra mẹ cũng nặng lòng về điều này lắm.
Bố mẹ mình là công chức nhà nước, chẳng giàu có gì. Để nuôi được 3 chị em mình khôn lớn như thế này bố mẹ đã vất vả rất nhiều. Mảnh đất hiện tại của bố mẹ cũng chỉ có hơn 100m, cũng là từ tổ tiên cho chứ bố mẹ đâu có tiền mua.
Căn nhà hiện tại của bố mẹ và các anh chị mình đang sống rất bé, lại thật sự không tiện cho cuộc sống tế nhị gia đình nên bố mẹ mình quyết định chính thức chia đất cho hai chị mình và để các anh chị xây nhà.
Giờ đây cũng chính là lúc cái ấm ức bấy lâu nay của chồng mình được dịp bùng ra luôn. Trong cuộc họp gia đình cuối tuần, như mọi khi chồng mình cáo bận để không đến. Nhưng lần này anh lại xuất hiện với cái dáng vẻ của một kẻ bợm rượu khó thể chấp nhận được. Quần áo xộc xệch, ăn nói lè nhè. Nhưng có lẽ bản thân anh đã phải mượn rượu để nói ra cái điều bấy lâu nay muốn nói mà không nói được. Giữa những ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, anh đã yêu cầu bố mẹ phải chia cả phần đất cho vợ chồng mình.
Cả nhà mình chết điếng vì không ngờ anh lại công khai như thế. Nhưng bố mẹ mình vẫn trấn tĩnh rất nhanh. Bố mình dõng dạc tuyên bố là sẽ chia đất thành thành 4 phần, 3 phần của chị em mình và một phần của bố mẹ. Nhìn dáng bố lặng lẽ với khuôn mặt buồn rầu đứng lên mà mình thấy có lỗi vô cùng, hai hàng nước mắt cứ thi nhau trào ra mà không thể nào ngăn lại được. Các chị cũng ái ngại và hiểu cho sự khó xử của mình nên cũng không nói gì mà chỉ xin phép đứng dậy.
Mẹ không nửa câu trách mắng gì mình vì có lẽ mẹ hiểu mình, hiểu cho cái khó của mình với chồng. Mẹ chỉ nói nhẹ nhàng "Mẹ chỉ mong các con yêu thương nhau như xưa dù có chuyện gì". Chưa bao giờ mình muốn mưu cầu quyền lợi cho mình, mình đã gạt đi và không đồng ý với ý kiến của bố mẹ.
Vợ chồng mình đã to tiếng với nhau rất nhiều lần, vì chuyện tranh phần đất ở nhà mẹ mình mà anh sẵn sàng tát mình vì cho là mình bị điên, giả tạo. Thậm chí anh tuyên bố sẽ trả lại đất của bố mẹ anh xem mình còn đạo đức để không nhận đất của bố mẹ mình nữa không?
Từ một gia đình mà anh chị em yêu mến nhau, vì chuyện chia đất chia đai mà gia đình mình thành ra như thế này. Chẳng ai nửa lời trách mắng nhưng mình thấy mình giống như một kẻ tội đồ. Con gái mình cứ luôn miệng đòi đến nhà ngoại chơi, đi chơi với các chị, mà giờ đây mình chẳng đủ dũng cảm để bước vào ngôi nhà đó, làm sao có mặt mũi nào đối mặt với anh chị cũng như các cháu nữa?
Tác giả bài viết: T.G.H.T
Nguồn tin: