Tôi và Hải từng yêu nhau từ thời còn học cấp 3, sau đó anh học xong Đại học thì làm đám cưới. Tôi thi trượt nên đi học nghề làm đẹp. Từ ngày còn yêu nhau, tôi đã bộc lộ tính cách đành hanh, ương bướng của mình. Tôi chẳng bao giờ nhận mình sai hay chịu thua bất cứ điều gì. Lần nào cãi vã, dù là tôi đúng hay sai thì cuối cùng, Hải vẫn là người phải xin lỗi. Biết tính tôi như vậy nên anh cũng không chấp, Hải nghĩ rằng tôi còn trẻ con nên vậy, khi có gia đình, con cái vào thì tôi sẽ thay đổi.
Nhưng không, tính cách của tôi là như vậy, ngay cả khi đã kết hôn hay sinh con, tôi vẫn y nguyên như thời còn trẻ trâu bồng bột.
Vốn ở nhà được bố mẹ chiều như công chúa nên tôi chẳng biết làm gì, cơm không biết nấu, nhà không biết lau. Quần áo thì chưa bao giờ tôi biết đem giặt, thay ra cứ vứt ở phòng tắm rồi mẹ mang đi giặt, phơi, treo gọn gàng trong tủ cho rồi.
Từ ngày kết hôn, tôi chưa nấu được cho chồng một bữa cơm tử tế, dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp. Chồng tôi nói mãi rồi cũng chán, anh cứ đi làm về lại vào bếp nấu cơm hoặc hai vợ chồng dẫn nhau đi ăn hàng.
Tôi cũng ham chơi, công việc của tôi nếu chăm chỉ cũng kiếm tiền khá tốt nhưng có khi có khách tôi cũng chẳng buồn làm vì còn phải đi tụ tập bạn bè. Tiền tôi tiêu pha, chơi bời hàng ngày đều là tiền do chồng kiếm ra. Anh hùng hục làm ngày, làm đêm cũng chỉ đủ tôi tiêu, lương tháng nào hết nhẵn tháng nấy. Lỡ may tôi thích cái túi hàng hiệu thì lại âm tiền.
Khi sinh con ra, tôi cũng bỏ bê, chẳng chăm sóc con được nhiều mà phó mặc cho người giúp việc. Việc nuôi con nhỏ mệt mỏi khiến tôi vô cùng căng thẳng, thế là tôi lại hẹn bạn hẹn bè đi xả strees, đi làm đẹp, mặc con ở nhà giúp việc muốn trông kiểu gì thì trông.
Khi tôi muốn quay về với tổ ẩm, thực hiện trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ thì mọi thứ đã quá muộn màng. (Ảnh minh họa) |
Nín nhịn tôi bao nhiêu chuyện nhưng đến khi tôi quá thờ ơ với con cái thì Hải không chịu nổi nữa. Anh nói nhẹ tôi không nghe, lớn tiếng quát tháo tôi cũng chẳng sợ. Thương con nên anh lại bớt công bớt việc mà chăm lo cho con.
Đã vậy, tôi còn rất xấu tính, sau khi sinh con xong, tôi rất đa nghi, hay ghen tuông mù quáng và kiểm soát anh quá độ. Thời gian đầu, những trận cãi vã cứ diễn ra triền miên nhưng sau đó thì thưa hẳn, là bởi Hải không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Anh cũng chẳng buồn nhắc nhở tôi như xưa, có lẽ đó là lúc Hải đã cảm thấy bất lực với chính người vợ của mình. Đi làm về là anh chơi với con, lầm lũi nấu cơm ăn. Lương hàng tháng anh đưa cho tôi chỉ có chừng mực, mọi chi tiêu trong nhà anh tự chi. Dần dần, tôi bắt đầu thấy sự thay đổi từ chồng, anh đã lạnh lùng hơn tự bao giờ. Đã rất lâu hai vợ chồng không đối thoại, không ân ái. Hải sống với tôi như nghĩa vụ, lúc này, tôi cảm nhận được anh dần xa tôi và mọi thứ không còn nằm trong sự kiểm soát của tôi nữa.
Tôi cũng dần chán tụ tập bạn bè, chán mua sắm quần là áo lượt. Bỗng dưng tôi muốn về nhà, muốn ôm ấp đứa con bé bỏng nhìn thấy mẹ chẳng thèm theo, nấu cho chồng bữa cơm cho đúng nghĩa.
Thế nhưng, khi tôi muốn trở về với tổ ấm của mình, thực hiện thiên chức của một người người phụ nữ cũng là khi tôi biết chồng đã có người đàn bà khác.
Tận mắt chứng kiến anh ôm ấp cô ta, tôi mới bàng hoàng, đau xót nhận ra mình mất chồng thật rồi.
Tôi đã quỳ xuống để xin lỗi anh, xin anh cho tôi một cơ hội để sửa chữa những lỗi lầm của mình. Nhưng anh chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy lạnh lùng và nói một câu: "Quá muộn rồi!".
Thế đấy, chẳng một ai nhẫn nhịn, bao dung mãi với một người không biết mình sai, không biết thay đổi. Tôi ngậm ngùi nhìn tổ ấm của mình tan nát, chỉ biết trách mình tự làm tự chịu mà thôi!
Tác giả: Lee NF
Nguồn tin: helino.ttvn.vn