Tôi và Quỳnh yêu nhau tính đến nay đã hơn 4 năm. Từng ấy năm yêu nhau Quỳnh luôn khăng khăng giữ mình chờ đến đêm tân hôn. Em bảo lần đầu tiên em muốn trao cho người đàn ông là chồng chính thức của em.
Vì tôi yêu Quỳnh nên tôi tôn trọng suy nghĩ cũng như quyết định của em. Bốn năm trời yêu chay, có lẽ chỉ có tôi và Quỳnh là cặp đôi hiếm lạ. Đám bạn của tôi biết chuyện thì chê tôi kém cỏi, nhận xét Quỳnh quá cổ hủ, cứng nhắc. Nhưng tôi nghĩ rằng Quỳnh là người con gái xứng đáng để tôi bỏ ra nhiều sự kiên nhẫn và chân tình. Do đó tôi không hề thấy phiền lòng về chuyện phải chờ đợi em đến đêm tân hôn. Chắc chắn tôi sẽ cưới Quỳnh làm vợ và khiến em trở thành người phụ nữ của riêng mình.
Thế nhưng cách đây 3 tháng Quỳnh lại đột ngột gạ gẫm tôi qua đêm. Hôm đó chúng tôi đi sinh nhật một người bạn và có chút hơi men trong người. Khi về và đi qua một nhà nghỉ yên tĩnh, Quỳnh đã ngượng ngùng hỏi tôi có muốn ở bên em đêm ấy hay không. Khi ấy tôi mừng còn không kịp, làm sao đủ sáng suốt để suy xét lý do Quỳnh đột ngột thay đổi quyết định, không chờ đến đêm tân hôn nữa.
Ảnh minh hoạ: Internet |
Đêm ấy tôi vỡ òa hạnh phúc khi phát hiện mình thực sự là người đầu tiên của Quỳnh. Thời điểm đó tôi đã tự nhủ bản thân sẽ có trách nhiệm với Quỳnh cả đời, sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc yên vui. Thế nhưng ai ngờ được sáng hôm sau ngủ dậy thì chỉ còn tôi trong căn phòng vắng lặng. Quỳnh đã về trước từ bao giờ và không hề đánh thức tôi dậy. Tôi lấy điện thoại gọi cho em mà chẳng ai nghe máy.
Lúc ấy tôi nghĩ chắc em có việc đột xuất nên về trước và điện thoại trùng hợp hết pin chẳng hạn. Thế nhưng khi nhìn sang chiếc gối mà Quỳnh sử dụng đêm qua thì tôi sửng sốt khi bắt gặp một xấp tiền dày đựng trong chiếc túi nilon. Số tiền ấy không phải của tôi, vậy thì Quỳnh chính là người bỏ lại. Tôi đếm thấy có đến 500 triệu đồng, là khoản tiền không hề nhỏ với Quỳnh, em lấy đâu ra và em để lại cho tôi nhằm mục đích gì?
Mọi chuyện còn chưa dừng ở đó. Sau khi ra khỏi nhà nghỉ, tôi không tài nào tìm được Quỳnh. Em đã nghỉ làm và chuyển chỗ trọ từ mấy hôm, tôi không có cách nào để tìm ra em. Quỳnh biến mất khỏi cuộc sống của tôi như chưa bao giờ xuất hiện.
Tôi phát điên phát rồ tìm em khắp nơi trong vô vọng. Nhiều đêm tôi tự hỏi tại sao em lại đột ngột biến mất? Em yêu tôi như thế mà em nỡ lòng bỏ tôi đi hay sao? Em đi rồi tôi biết phải sống thế nào? Đáng lẽ ngay từ khi em rủ tôi qua đêm thì tôi phải đoán được có điều lạ thường. Rõ ràng em coi đó là một đêm cuối cùng của chúng tôi.
Từ ngày Quỳnh biến mất đến nay là tròn 3 tháng. Hôm nọ một người bạn của tôi đi công tác trong Sài Gòn bất chợt gửi cho tôi vài tấm ảnh. Sau khi xem xong những tấm ảnh ấy mà tôi hoảng hốt thẫn thờ. Ảnh chụp lại Quỳnh cùng vài người bạn đi dạo phố. Hóa ra Quỳnh đã chuyển việc vào trong Sài Gòn và bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngay lập tức tôi bay vào gặp em để đòi ở em một câu trả lời. Tôi đã cất công tìm đến nơi, Quỳnh cũng không giấu giếm tôi thêm nữa. Em bảo số tiền ấy là bố tôi đưa cho em để em rời xa tôi. Ông tìm đến gặp Quỳnh và nói rằng tôi là con trai duy nhất, ông muốn tôi có một cuộc hôn nhân thật hoàn hảo với người vợ môn đăng hộ đối. Chứ không phải là cô gái xuất thân nghèo khổ, điều kiện quá bình thường như Quỳnh. Ông còn tuyên bố nếu tôi khăng khăng cưới Quỳnh thì ông sẽ từ mặt luôn con trai.
Ông đã nói thế, Quỳnh đành chấp nhận buông tha cho tôi. Nhưng vì yêu tôi nên em cam nguyện trao lần đầu tiên cho tôi. Em rời xa là để tôi được hạnh phúc chứ không phải vì số tiền kia nên em đã trả lại cho tôi.
Nghe em kể lại đầu đuôi sự việc mà tôi thẫn thờ không thốt nên lời. Hóa ra sau lưng tôi, em đã phải chịu ấm ức tủi thân như thế. Tôi nắm chặt tay Quỳnh, hỏi em có muốn làm vợ tôi không? Nếu em đồng ý thì tôi sẽ bằng mọi giá để em trở thành cô dâu của mình.
Thế nhưng bố tôi là người rất nghiêm khắc và kiên định, mẹ tôi đã mất sớm, mình ông ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Tôi không bao giờ muốn bố con chia cắt, phải thuyết phục ông như thế nào đây? Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.
Tác giả: Mộc Miên (TH)
Nguồn tin: phunusuckhoe.giadinhonline.vn