Tôi 31 tuổi, lấy chồng được 4 năm nay và đã sinh được một đứa con gái đầu lòng. Nhà chồng tôi chỉ cách nhà mẹ đẻ 30 cây số nhưng cả năm may ra tôi về thăm mẹ được 1,2 lần.
Khoảng cách chẳng xa xôi gì, chưa tới một tiếng đi xe máy. Khổ nỗi chồng tôi và nhà chồng không thích tôi về thăm mẹ đẻ. Nên cuối cùng mới thành ra như vậy.
Tôi buồn lắm chứ, nhớ mẹ, thương mẹ vô cùng. Song nhà chồng tôi không thỏa hiệp thì tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận nếu còn muốn sống yên ổn. Gây chuyện ầm ĩ, hai vợ chồng không ở được với nhau nữa thì người thiệt thòi nhất sẽ là con gái tôi.
Tôi buồn lắm chứ, nhớ mẹ, thương mẹ vô cùng. Ảnh minh họa |
Mỗi lần gọi điện về hỏi thăm mẹ, bà đều cười tươi bảo tôi không cần bận tâm. Bà ở nhà một mình nhưng cũng không hề buồn tẻ. Vẫn thường xuyên đi tập thể dục, đi lễ chùa và tụ họp trò chuyện, ăn uống với mấy người bạn già. Nghe mẹ nói vậy tôi cũng yên tâm.
Cho đến hôm vừa rồi, tôi gọi điện về cho mẹ, nghe bà luôn miệng nói bà vẫn ổn, chẳng có vấn đề gì. Nhưng nghe giọng nói của mẹ thì tôi biết bà đang bị ốm. Không hiểu sao tôi thấy nóng ruột vô cùng. Lẽ nào mẹ thường xuyên nói dối tôi như thế? Mấy năm con gái đi lấy chồng, chưa lần nào gọi điện về thấy mẹ than ốm than buồn cả.
Hôm sau là thứ bảy, chồng tôi ra ngoài từ sớm nói là đi liên hoan với bạn. Tôi nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết tâm trốn chồng về thăm mẹ một ngày. Đi xe máy không đến một tiếng đồng hồ, tôi và con gái chở nhau về bà ngoại.
Về đến sân nhà mình, cánh cửa thì khép hờ nhưng im ắng chẳng nghe tiếng mẹ tôi đâu. Đẩy cửa vào nhà, trong phòng khách cũng vắng tanh. Tôi lên tiếng gọi bà mà chẳng nhận được câu trả lời.
Trên bàn ăn có bày sẵn một mâm cơm song mẹ tôi chưa động một miếng. Mâm cơm rất đơn sơ giản dị, gợi nhớ cho tôi bao kỷ niệm thuở xưa khi vẫn còn ở nhà với mẹ. Đến khi nhìn thấy trên bàn ăn có 2 bộ bát đũa thì tôi không kiềm chế được cảm xúc trong lòng nữa, phải ôm mặt khóc nghẹn.
Nhà tôi chỉ có hai mẹ con, bố tôi mất từ lâu, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn mà không đi bước nữa. Hiện tại tôi đi lấy chồng, bà chỉ có một mình nhưng mâm cơm lại đặt hai bộ bát đũa, như khi trước tôi còn ở nhà.
Chỉ một chi tiết nhỏ ấy cũng cho thấy bà cô đơn và thương nhớ con gái thế nào. Thế nhưng suốt mấy năm qua, chưa khi nào bà than thở nửa lời với tôi. Để tôi không phải lo lắng buồn phiền. Tấm lòng người mẹ bao la như trời biển có gì sánh kịp?
Gạt nước mắt, tôi vào phòng ngủ của mẹ để tìm bà thì bần thần khi thấy mẹ nằm trên giường. Trong giấc ngủ chập chờn, khuôn mặt bà cũng không được thư giãn thoải mái. Bà nhíu chặt mày, thở một cách khó nhọc và nặng nề. Sờ vào mẹ, tôi giật thót phát hiện bà đang lên cơn sốt, người nóng hầm hập. Tôi bật khóc nức nở chạy ra ngoài nhờ hàng xóm đến giúp đưa bà đi bệnh viện.
Mẹ nắm chặt tay tôi, hai mẹ con tôi cùng bật khóc. Ảnh minh họa |
Cũng may sức khỏe của mẹ không bị ảnh hưởng lớn, chỉ là một trận cảm sốt thông thường. Tôi ở với bà đến chiều thì nhận được điện thoại của chồng. “Cô đi đâu, có về ngay không thì bảo? Nhân lúc tôi vắng nhà trốn chồng đi đâu rồi? Cô cứ liệu thần hồn đấy, về nhà sẽ biết tay tôi!”, anh ta gào lên.
“Tôi sẽ không về đấy nữa đâu, anh viết đơn ly hôn đi”, bao uất ức tích tụ những ngày tháng qua trong tôi bùng nổ, tôi gằn từng chữ với chồng như thế. Có lẽ anh ta sốc lắm, ú ớ mãi không thốt nên lời. Tôi cúp máy luôn chẳng buồn nghe thêm.
Mẹ tôi nghe được cuộc nói chuyện của con gái và con rể thì vội vã khuyên tôi mau chóng đưa con về xin lỗi chồng. Tôi không nghe, tôi bảo với bà rằng ở với chồng không được hạnh phúc, tôi sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân ấy nữa. Tôi sẽ đưa con về ở với mẹ, chỉ có thế lòng tôi mới được thanh thản, cuộc sống mới được yên bình nhẹ nhõm.
Mẹ nắm chặt tay tôi, hai mẹ con tôi cùng bật khóc. Đây là quyết định sáng suốt và đúng đắn nhất trong hoàn cảnh của tôi lúc này, phải không mọi người?
Nguồn tin: thoidaiplus.giadinh.net.vn