Đàn ông giàu có theo đuổi tôi không thiếu, người nhiều tiền, ga lăng, đẹp trai nhưng tôi luôn cảm thấy họ nhòm ngó gia sản của gia đình tôi. Tôi không tin tưởng đó là tình yêu thực sự. Họ không vì cái này thì cũng vì thứ khác mà muốn lấy tôi. Miệng lưỡi của họ, cách nói chuyện của họ khiến tôi cảm thấy không có sự tin tưởng.
Một ngày nọ, tôi gặp anh khi đang đi đường thì xe bị hỏng. Anh đã nhanh nhẹn ra giúp tôi, đưa xe của tôi vào và chữa cho tôi suốt buổi, sau đó không lấy tiền. Anh bảo không đáng bao nhiêu nhưng tôi lại thấy anh cần mẫn sửa suốt, mất rất nhiều thời gian. Nhìn khuôn mặt đầy vết dầu nhớt đen của anh, tôi lại thấy buồn cười…
Từ hôm đó, hễ lần nào hỏng xe, tôi lại ra nhờ anh. Lâu dần, tôi quen anh, giống như một người quen vậy. Xe không hỏng cũng tạt vào chỗ anh chơi. Có lần còn nợ tiền vì không mang theo nhiều tiền, nên anh nhất định không biết, tôi là con gái nhà giàu có…
Vậy mà anh lại đem lòng yêu tôi, chân tình với tôi, đưa tôi đi chơi, đi hẹn hò, cà phê và rất nhiều nơi tôi muốn tới. Anh không ngại dốc tiền, tài sản của mình để chiều theo sở thích của tôi. Anh dành cho tôi những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, thậm chí là tự tay anh làm. Điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất chính là những bữa cơm anh tự nấu trong căn nhà nhỏ của mình, chỉ là căn nhà thuê nhưng ấm cúng và sung túc…
Tôi ước ao, anh là chồng của tôi, anh sẽ nấu cơm cho tôi thường xuyên, sẽ chăm sóc tôi, yêu thương tôi. Người đàn ông như thế mới là người tôi cần. Tiền bạc, giàu sang, tôi đều có. Tôi còn tham lấy chồng giàu, đại gia làm gì dù rằng tôi có đủ điều kiện để làm như vậy. Hơn hết, anh là người không biết tôi thực sự là con nhà giàu có, nên tôi càng trân trọng điều đó… Lấy chồng nghèo thì có sao?
Tôi lấy anh, bố mẹ ngăn cản, tất cả đều nói tôi bị dở hơi. Nhưng tôi vẫn cố gắng bằng mọi giá có được tình yêu thương của anh. Vì tôi cảm nhận được trái tim ấm, tình yêu ngọt ngào. Không phải là anh, sao tôi có thể hạnh phúc bên người khác? Đời người sống được mấy đâu, sao không làm điều gì có nghĩa, không làm điều mà mình mong muốn, lại phải gồng mình lên vì khuôn phép của xã hội?
Tôi quyết định cãi lời bố mẹ theo anh về dinh để xây dựng tương lai tốt đẹp. Tôi hạnh phúc vì cuối cùng, bố mẹ cũng đồng ý. Ngày anh đến nhà tôi ra mắt, anh choáng ngợp vì căn biệt thự to rộng, nước mắt anh trào ra. Anh bảo anh không xứng đáng, anh hổ thẹn… Tôi ôm anh thật chặt, giữ lấy tay anh vì sợ mất anh. Tôi nói với anh một điều duy nhất ‘em yêu anh, nếu không phải vì yêu, em lấy anh làm gì? Em có thiếu gì nữa đâu ngoài thiếu anh, thiếu tình yêu thương này? Hãy tin em…’.
Anh trào nước mắt, ôm lấy rồi và thủ thỉ ‘anh sẽ chẳng thể cho em cuộc sống giàu sang…’. Tôi cười nghẹn ngào ‘giàu sang em thừa rồi anh ạ, chỉ cần anh cho em những gì của hiện tại, là em mãn nguyện rồi’.
Chúng tôi dắt tay nhau vào nhà, tôi biết, anh run lắm nhưng có tôi, có anh, cuộc đời chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc. Chỉ cần chúng tôi luôn yêu và đối xử chân thành, thủy chung…
Tác giả bài viết: Bạch Dương
Nguồn tin: