Tôi xuất thân là một cô gái tỉnh lẻ. May mắn nhờ trời ban cho ngoại hình thuộc mức khá và được nhiều người nhận xét là có duyên, tôi được làm dâu vào một gia đình thuộc tầng lớp giàu có.
Bố mẹ chồng tôi ban đầu cũng không đồng ý cho cuộc hôn nhân này vì không môn đăng hộ đối nhưng khi biết rằng tôi đã mang thai một bé trai, ông bà đã lập tức chấp nhận cho tôi “qua cửa”.
Kết hôn xong, tôi được chuyển vào ở cùng gia đình chồng trong một căn biệt thự to lớn. Nhiều lúc nhìn căn nhà mình đang ở, rồi nghĩ đến bố mẹ ở quê, tôi lại buồn đến rơi nước mắt.
Nhờ cái thai trong bụng, vị trí của tôi trong gia đình cũng được coi trọng phần nào. Mặc dù tôi biết, mẹ chồng chẳng ưa gì một đứa xuất thân từ con nhà nông dân như tôi, nhưng bà vẫn luôn khao khát có một đứa cháu đích tôn để nối dõi tông đường.
Chẳng biết có nên gọi là may mắn cho tôi không, khi anh trai của chồng tôi lại bị chứng vô sinh, không thể cho ông bà một đứa cháu. Bí mật này mãi sau tôi mới được biết. Có lẽ vì vậy mà mẹ chồng tôi mới quyết định quay ngoắt 180 độ như vậy khi biết tin tôi mang thai con trai.
Mặc dù tôi biết, mẹ chồng chẳng ưa gì một đứa xuất thân từ con nhà nông dân như tôi (Ảnh minh họa) |
Những ngày thai kỳ cứ thế nhàn nhạt trôi qua trong căn biệt thự to lớn. Đúng là, ở đây tôi chẳng thiếu thốn vật chất gì, thứ duy nhất thiếu là người để nói chuyện.
Ở đây mọi người đều có công việc của mình. Chồng tôi cũng không phải là người hay nói. Người duy nhất tôi có thể chuyện trò là bác quản gia. Bác cũng tầm tuổi bố mẹ tôi, và là một người nghiêm khắc nhưng dễ mến.
Nhờ trời phù hộ, tôi hạ sinh được bé Bi hồng hào, bụ bẫm nên gia đình hai bên ai cũng vui lắm. Bố mẹ tôi hôm ấy nhận được tin đã bắt xe từ quê ra thẳng bệnh viện để được gặp cháu. Thế nhưng không hiểu sao, ông bà lại chẳng ở lại lâu mà bắt xe về ngay trong đêm.
Sau khi có con, tôi nghe theo lời gia đình chồng ở nhà chăm sóc con cái. Tết năm ấy cũng là lúc Bi được 6 tháng, tôi xin phép bố mẹ chồng để tôi cho Bi về quê ngoại ăn Tết. Lấy lý do quê xa, bố mẹ chồng tôi không đồng ý.
Biết tin, mẹ tôi cũng chẳng nói gì. Rồi mẹ bảo thôi, năm nay không về thì năm sau về, xa xôi con nhỏ đi cũng vất vả. Mẹ nói vậy nhưng tôi biết mẹ buồn lắm.
Mang tiếng con gái đi lấy chồng, có thông gia nhưng vì địa vị hai gia đình khác nhau nên bố mẹ chồng tôi luôn giữ khoảng cách, không muốn liên quan tới bên nhà tôi. Nhiều lúc tôi cũng thương bố mẹ khi nhìn thấy thái độ của gia đình chồng nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà không làm gì được.
Nhiều lúc tôi cũng thương bố mẹ khi nhìn thấy thái độ của gia đình chồng nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà không làm gì được. (Ảnh minh họa) |
Thế nhưng hè năm sau, rồi Tết, bố mẹ chồng tôi vẫn không muốn cho Bi về quê ngoại. Mãi đến khi Bi được 3 tuổi, tôi nói quyết liệt hơn, bố mẹ chồng tôi mới đồng ý cho Bi về quê 2 ngày. Tôi vui lắm, vì đây là lần đầu tiên con tôi được về quê ngoại, được biết nơi mẹ nó đã sinh ra và lớn lên đẹp và thanh bình đến nhường nào.
Vì chồng bận nên chỉ có hai mẹ con tôi về quê. Anh vẫn cho lái xe chở hai mẹ con tôi về tới tận nhà và chuẩn bị quà cho bố mẹ.
Trái với tưởng tượng của tôi, bé Bi tỏ ra hoàn toàn lạ lẫm và không hào hứng với mọi thứ ở đây. Có lẽ, được sống trong nhung lụa từ bé, con tôi chỉ thấy đây là nơi không có ipad, không có tivi có thể chơi điện tử.
Vừa nhìn thấy hai mẹ con tôi, bố mẹ đã vui mừng chạy ra đón cháu. Thế nhưng, bé Bi lại tránh cái ôm của bà ngoại và hét lên: “Bà ngoại bẩn lắm, con không thích bà đâu”.
Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, liền ôm con và nói rằng ông bà ngoại đều rất yêu thương con. Nhìn vào mắt bố mẹ, tôi biết hai người buồn đến nhường nào. Có ai lần đầu được đón cháu ngoại, lại bị cháu xua đi và nói những lời như thế đâu.
Bé Bi cứ dính lấy tôi, không chịu chơi cùng ông bà ngoại. Bố mẹ tôi cũng ngại, cố gắng nấu những thứ ngon nhất để Bi ăn được ngon.
Tối hôm ấy, khi đang trò chuyện cùng con, tôi đã hỏi vì sao Bi lại nói như vậy khi gặp ông bà ngoại. Tôi đã mong rằng đó chỉ là con nói linh tinh thôi, nhưng những lời con nói ra sau đó làm tôi chết điếng.
“Bà nội bảo Bi thế. Bà nội bảo bà ngoại bẩn lắm, đừng cho bà ngoại bế. Bi phải nhanh nhanh về với bà nội đây”.
Tôi đã mong rằng đó chỉ là con nói linh tinh thôi, nhưng những lời con nói ra sau đó làm tôi chết điếng. (Ảnh minh họa) |
Tôi không thể ngờ, bố mẹ chồng tôi có thể đưa vào đầu một đứa trẻ ngây thơ những điều đáng sợ như vậy. Chỉ vì không giàu có mà họ có thể đối xử khinh thường với gia đình nhà tôi như thế.
Sau này, tôi còn biết được, lý do năm xưa khi sinh Bi bố mẹ tôi không ở lại lâu mà bắt xe về ngay trong đêm là vì mẹ chồng tôi khi ấy không cho bố mẹ tôi bế cháu, sợ ông bà ngoại bẩn sẽ làm ốm cháu. Thậm chí, hàng tháng bố mẹ tôi gửi đồ ăn, rau sạch tự trồng lên, bố mẹ chồng tôi cũng sai người vứt hết đi vì cho rằng đồ không xịn.
Đến giờ phút này, suy nghĩ ly hôn vẫn luôn ở trong đầu nhưng tôi lại chẳng thể tiến tới. Tôi không thể chấp nhận gia đình chồng khinh thường bố mẹ tôi, nhưng cũng muốn bé Bi có một cuộc sống sung túc. Tôi phải làm sao đây?
Tác giả: Minh Phan
Nguồn tin: khampha.vn