Cuộc sống

Ngày nào vợ cũng bắt tôi phải hôn hai lần mới chịu

Tôi không hiểu tại sao một người trong công việc cứng rắn, bản lĩnh mà khi về nhà lại cứ luôn phải nũng nịu, nhõng nhẽo, bắt chẹt tôi như thế?

Tôi 32 tuổi, còn em 31. Nhà tôi và nhà em chỉ cách nhau một con sông nhỏ nhưng do không có cầu bắc sang nên muốn đến nhà nhau phải đi hết một vòng tròn. Tuy gần nhưng hoàn cảnh 2 đứa rất khác nhau. Nhà em rất nghèo, vừa sinh ra chưa tròn tháng ba mẹ đã chia tay, em chưa từng biết mặt cha mình, mẹ em cũng bỏ đi tha hương rồi có gia đình riêng. Từ ấy, em được người chị của mẹ nhận nuôi. Mẹ nuôi em lúc đó còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi đã phải nuôi nấng, chăm sóc đứa bé mới lọt lòng là em. Chính vì thế em rất tự lập.

Còn tôi là con trai trưởng trong một gia đình khá giả. Từ nhỏ, ba mẹ cho tôi mọi thứ, quần áo đẹp, đồ chơi đắt tiền, có người chăm sóc. Tôi như một công tử nhỏ, rất được yêu thương, chiều chuộng. Cuộc sống của tôi chắc sẽ mãi êm đềm như thế nếu như tôi không yêu em. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao một cô bé mặt mũi lem luốc như em lại có sức hút với tôi đến thế. Chính vì tôi hay kiếm chuyện sang lớp em hỏi bài nên mẹ biết chuyện, lúc đó là năm lớp 8, mẹ tôi rêu rao khắp nơi rằng em cứng đầu cứng cổ dụ dỗ tôi, mẹ không tiếc lời miệt thị em và cả gia đình em. Lúc này em mới biết là tôi thầm thích em nhưng không chấp nhận, em bảo bận học, chỉ coi tôi là bạn như bao nhiêu người khác.

Mẹ lập tức chuyển trường cho tôi, tuy bị mẹ tôi gửi đi ở nhờ nhà họ hàng, xa em nhưng tôi vẫn không quên được. Do nhiều lần chuyển trường nên tôi rớt đại học, mất thêm một năm luyện thi cũng chỉ đậu cao đẳng. Ở Sài Gòn, tôi lén gia đình liên lạc với em, đến năm thứ 2 thì em gật đầu làm bạn gái của tôi. Mẹ tôi vẫn phản đối, quyết liệt hơn xưa, xúc phạm em, cho rằng em không xứng đáng với tôi, gia đình em và tôi không môn đăng hộ đối. Em cũng cao ráo, lại đẹp người, trắng trẻo, nhưng chắc do sớm vất vả nên ngoại hình có vẻ già hơn tôi. Mẹ cho rằng tôi đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi thì có vô số cô gái hơn em để yêu, nhiều người xứng đáng hơn em sẽ làm dâu của mẹ. Vì vậy, mẹ và cả họ hàng nhà tôi đều phản đối.

Khi tôi tốt nghiệp chập chững đi làm với đồng lương chưa đủ ăn thì em đã có gần 5 năm kinh nghiệm. Em đã mua được một căn hộ chung cư rộng rãi ở ngoại thành bằng tiền dành dụm, tiền vay ngân hàng và tầm 200 triệu vay ngoài nữa. Đám cưới chúng tôi một tay em lo. Em dùng tiền để dành mua nhẫn cưới, chụp ảnh, quần áo, thiệp mời, cỗ bàn và mọi thứ khác. Nhưng cưới xong tất cả phong bì và vàng cưới mẹ đều lấy hết, kể cả cặp nhẫn cưới em mua. Tôi biết em không vui nhưng em lại im lặng. Lấy nhau đến nay gần 2 năm, chúng tôi ở trong căn hộ của em, em vẫn đều đặn trả nợ ngân hàng hàng tháng và trả xong 200 triệu nợ ngoài. Chúng tôi vẫn chưa sinh con. Lương tôi nay đã hơn 7 triệu, còn lương em đã leo lên con số gần chẵn 30.

Đối với người khác, em thành công và bản lĩnh, đối với gia đình tôi thì em vẫn không xứng với tôi. Vì vậy, mỗi lần về quê, thoáng mát, tôi được thoải mái thư giãn, ngủ nghỉ tùy ý, nhưng em phải nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp suốt ngày. Mẹ tôi chỉ cho em được ghé thăm nhà tối đa một tiếng mỗi lần về quê, tuyệt đối không được ngủ qua đêm dù nhà gần bên nhau như vậy. Tôi biết em không vui nhưng đó là mẹ tôi, gia đình tôi, lâu lâu hoặc cuối tuần chúng tôi mới về một lần thì việc em phải làm dâu là đương nhiên; người ta lấy chồng xa mấy năm còn chưa được về nhà một lần có làm sao đâu.

Vì sợ đi làm xa mệt mỏi nên tôi đã chuyển chỗ làm cách nhà khoảng 2km, em vẫn làm ở công ty cũ, chạy con xe số cà tàng cả quãng đường đi về 50km mà nhất định không mua xe tay ga. Đường xa, về trễ nhưng em vẫn lo cơm nước hàng ngày cho tôi. Em nấu ăn ngon nên tôi không ăn được đồ ăn bên ngoài nữa, mùi vị không như của em làm cho tôi.

Cách đây mấy hôm, em vẫn nấu như hàng ngày nhưng do hôm ấy tôi mệt nên cau có. Tôi không chịu ăn, em lại ép ăn nên tôi có mắng vài câu. Em hỏi tôi tại sao? Tôi bảo áp lực công việc, không muốn ăn, nói em dẹp đi. Em tỏ vẻ bực mình, kêu tôi tự đánh giá lại xem em có áp lực công việc không, giữa tôi và em từ đầu đến cuối, ai vất vả hơn ai, ai chịu áp lực nhiều hơn ai? Em bảo tôi suy nghĩ kỹ lại xem từ lúc quen đến khi lấy tôi, em được những gì, tôi thấy em có hạnh phúc không? Em cho tôi thời gian suy nghĩ rồi hãy trả lời.

Rồi từ đó đến nay đối với người ngoài, em vẫn vui vẻ bình thường nhưng hoàn toàn im lặng. không nói gì với tôi cả, đi làm về chỉ vào phòng tắm rửa, đọc báo rồi ngủ chứ không nấu cơm. Mẹ gọi điện mắng em tại sao không lo lắng cho tôi, ttôi đi làm vất vả nên vợ phải thông cảm chứ. Mẹ mắng em vì không đổi chỗ làm gần nhà để tiện việc chăm sóc chồng. Em vẫn trả lời rất chừng mực nhưng không hề nghe theo những gì mẹ bảo. Nói thêm là đến nay mẹ tôi và gia đình vẫn không vừa ý em. Gia đình tôi cho rằng em quá cứng đầu cứng cổ, hung dữ và ức hiếp tôi.

Thêm một việc làm tôi rất bực mình nữa là em buộc tôi mỗi sáng trước khi đi làm và mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải hôn lên cả 2 má em mới được. Tôi thích ôm gối ôm, còn em lại thích được tôi ôm, nhiều khi giữa đêm tôi giật mình tỉnh giấc vì gối ôm bị em vứt ra ngoài, còn em lại cuộn tròn vào lòng tôi. Tôi không ngủ đủ thì người rất mệt, vậy mà em vẫn không hiểu. Tôi cũng không hiểu tại sao một người trong công việc cứng rắn, bản lĩnh mà khi về nhà lại cứ luôn phải nũng nịu, nhõng nhẽo, bắt chẹt tôi như thế? Khi tôi mệt, không vừa ý sẽ cau có, khó chịu, tại sao em không hiểu? Lẽ ra em là vợ phải thông cảm, chiều chuộng hơn lúc tôi mệt mỏi mới đúng chứ? Lúc tôi khỏe, vui vẻ, vẫn sẵn sàng phụ giúp việc nhà với em mà.

Mọi người thấy trong việc này tôi phải làm sao? Tôi đã sai hay em quá đáng? Tại sao em cứ ích kỷ bắt tôi phải làm theo những gì em thích? Đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ tôi cũng không có tự do, không tự quyết định được. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Tác giả bài viết: Nghĩa

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP