Bố mẹ đã nhiều lần nói tôi không nên lấy chồng xa lại lấy người đàn ông có phần nhu nhược, hay nghe lời mẹ nhưng tôi nhất định không tin. Tôi một mực cho rằng chỉ cần có tình yêu thì mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tôi luôn tin rằng chồng sẽ cho tôi một cuộc sống yên ấm, vui vẻ.
Từ ngày về nhà chồng, anh đã không thực hiện lời hứa, anh quyết định ở chung với gia đình mình. Nhiều lần tôi nói với chồng, kiếm cớ để được ra ngoài cho thoải mái nhưng anh nhất định không nghe. Ở chung như vậy, bố mẹ tôi có lên chơi hay sau này sinh nở lên chăm cháu cũng khó. Nhưng chồng không chiều theo ý tôi vì đúng thực, anh là người đàn ông vô cùng nghe lời mẹ. Chỉ cần là lời mẹ anh nói hoặc bà làm khổ nhục kế một chút thì anh lập tức nghe theo.
Từ ngày về nhà chồng, anh đã không thực hiện lời hứa, anh quyết định ở chung với gia đình mình. (ảnh minh họa) |
Hơn 3 năm ở nhà chồng, số lần tôi về nhà chỉ chưa đếm hết một bàn tay. Vậy mà mẹ anh vẫn nói tôi hay về, tốn kém, mệt nhọc. Tôi có con, bà cũng không cho về thăm ông bà ngoại. Bà còn bảo cho con trẻ đi mệt mỏi mà đường cũng chỉ hơn một tiếng là về tới nhà. Nhiều lần tôi nói với chồng thì anh lại bảo tôi nhịn vì dù sao mẹ cũng là người già rồi, nói nhiều mẹ suy nghĩ ảnh hưởng sức khỏe. Anh chưa hề lo cho tôi mà chỉ nghĩ cho mẹ mình. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi khi cuộc sống không có ngày tự do.
Đi lại mẹ quản thúc, mẹ soi mói, mẹ cấm đoán khiến cuộc sống của tôi như tù. Nhà chồng tôi giàu, có lần tôi nghe mẹ nói với hàng xóm, tôi lấy được nhà này sướng như tiên, ăn uống sung sướng, tiền tha hồ tiêu, chồng lại kiếm được… Mẹ nghĩ tôi đúng là chuột sa chĩnh gạo. Nhưng mẹ không biết tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền lo cho mình, cho con, chồng tôi cũng chỉ hơn tôi vài đồng lương, đâu đáng nói.
Mẹ nghĩ tôi đúng là chuột sa chĩnh gạo. Nhưng mẹ không biết tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền lo cho mình, cho con, chồng tôi cũng chỉ hơn tôi vài đồng lương, đâu đáng nói. (ảnh minh họa) |
Mẹ nói với bố chồng là sợ tôi về quê mang tiền về biếu ông bà nên nhất định bà phải giữ tiền của con trai bà. Lương hàng tháng bà bắt anh đưa một khoản để giữ, anh cũng đồng ý trong khi vợ anh thì không. Có công to việc lớn gì cũng phải trình bày đủ kiểu mới lấy được một khoản. Cuộc sống như vậy với tôi mà nói quá chán nản. Có lúc khóc thầm trong đêm.
Tôi sinh con, mẹ chỉ lên chơi được đúng một ngày vì ngại ở nhà chồng. Thế mà mẹ chồng lấy cớ nói mẹ tôi vô tâm, không quan tâm con gái. Tôi xin mẹ về nhà ngoại để bà ngoại trông thì mẹ lại không cho. Kiểu gì mẹ cũng nói được. Nhưng tôi ở nhà chồng ở cữ như vậy mà mẹ chẳng giúp việc gì, cơm tôi cũng phải tự nấu, quần áo đã phải giặt sau 4 ngày sinh.
Lần cháu ốm, bà ngoại xót cháu, nhớ con, muốn đến thăm cháu nên đã quyết định lên nhà chồng tôi. Vừa thấy bà thông gia tay xách nách mang lên, mẹ chồng tôi nhìn bằng con mắt coi thường. Bà không thích nhà tôi mang bất cứ đồ gì ở quê lên, với bà đó là những thứ không dùng được. Mẹ tôi nhìn mà ái ngại. Vừa thương mẹ vừa ức trong lòng.
Nghĩ xót mẹ, tôi nói đưa mẹ ra bến xe nhưng mẹ lại từ chối vì ngại thông gia. Tôi với mẹ nói chuyện trong phòng, lén đưa mẹ 500 nghìn để mặt bắt xe về quê đỡ tốn kém, mệt nhọc. (ảnh minh họa) |
Nhiều lần nói với chồng nhưng chuyện lại đâu vào đấy, anh cũng nể mẹ vợ nhưng cũng ngại mẹ mình thế nên chỉ đứng ở thế trung lập, mặc mọi việc không hay diễn ra. Bà ngoại thương cháu ốm lên được đúng một ngày và hôm sau về luôn.
Nghĩ xót mẹ, tôi nói đưa mẹ ra bến xe nhưng mẹ lại từ chối vì ngại thông gia. Tôi với mẹ nói chuyện trong phòng, lén đưa mẹ 500 nghìn để mặt bắt xe về quê đỡ tốn kém, mệt nhọc. Mẹ kiên quyết không nhận nhưng tôi cứ dúi vào tay mẹ… Hóa ra mẹ chồng lén đứng bên ngoài nghe được câu chuyện đó…
Sau khi mẹ tôi về, mẹ chồng gọi tôi vào “ba mặt một lời” trước mặt chồng tôi. Bà nói tôi thậm tệ rằng: “Thế bà ngoại lên chơi với cháu có cho cháu được đồng nào không hay lại mang tiền nhà này về?”. Nghe câu mẹ nói, tôi tức ói máu. Đó là lần đầu tiên tôi cãi nhau tay đôi với mẹ. Thái độ của tôi lúc đó chính tôi cũng không thể nào tưởng tượng được.
Mẹ hùng hổ mắng tôi là đồ vô ơn, đồ láo toét, dám cãi lại mẹ chồng. Còn tôi thì chỉ muốn lao vào đánh nhau với chồng khi anh cố tình bênh mẹ nói tôi. Bà còn nói: “500 nghìn cũng là tiền nhé” là tôi hiểu bà đã nghe được toàn bộ câu chuyện này.
Sau ngày hôm đó, tôi không nói không rằng, không câu chuyện với bất cứ ai trong nhà chồng. Tôi đi làm, về nhà cơm nước bình thường, ăn uống mời chào nhưng tuyệt nhiên không một câu với ai cả. Tôi đã lên kế hoạch sẽ ra riêng, đang tìm thuê căn hộ. Và kể cả chồng không đồng ý thì chỉ còn nước ly hôn. Sống như vậy mà nhịn nhục vài năm nữa thì tôi đúng là sẽ chết non mất.
Tác giả: Tân Nhàn
Nguồn tin: khampha.vn