Chị cố ghìm chặt tiếng nấc đang cố trào lên trong ngực mình. Cách chị chỉ một cánh cửa, chồng và ả nhân tình đang quấn lấy nhau trong cơn hoan lạc. Mà đau đớn hơn, đây là căn nhà của chị, giường của chị. Còn gì tàn nhẫn hơn khi chồng dắt nhân tình về nhà ngủ mà coi như không có sự tồn tại của chị.
Hôm nay, công ty cho nhân viên nghỉ đột xuất vì cúp điện. Chị về nhà mà không gọi điện báo trước với chồng. Về nhà thấy cửa khóa trái, chị tưởng chồng đi làm về mệt nên ngủ quên. Ai ngờ lấy khóa mở cửa ra, từ trong căn phòng của vợ chồng vang lên những tiếng rên rỉ hoan lạc.
Chồng và ả nhân tình quấn nhau trên chính chiếc giường của chị - Ảnh minh họa: Internet |
Chị chết điếng. Một mặt muốn xông vào bắt tại trận hai kẻ đốn mạt, nhưng cảm xúc đau đớn khiến chị tê liệt mọi giác quan. Chị quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Khuya lơ chị mới về. Chồng chị không hề biết mọi việc làm của mình đã bị chị phát hiện ra. Anh vẫn vui vẻ cười nói. Chị không nói lời nào, nhìn kĩ lại chồng mình. Anh thật giả tạo. Lâu nay một con người tồi tệ núp dưới lớp vỏ tử tế, đàng hoàng.
Chị đêm ấy không ngủ. Ngồi lặng câm suy nghĩ về quãng đời mình đã qua. 5 năm trước, chị và anh yêu nhau say đắm rồi mới tiến đến hôn nhân. Chị thuộc kiểu người đơn giản. Chỉ cần hai vợ chồng thương nhau thì khó khăn đến mấy cũng vượt qua được.
Ngày ấy, chị làm vợ anh mà cực khổ đủ điều. Hai vợ chồng với đồng lương ít ỏi, thuê nhà trọ mưu sinh cực nhọc. Nghèo mà có tình, những lần chồng ốm, chị thức xanh mắt lo cho anh. Rồi chị sinh con, ba mẹ hai bên chẳng có ai một mình anh tất bật đi làm, vừa chăm vợ mới sinh. Thời gian đó, anh xanh xao chị thương đứt ruột.
Rồi công việc ổn định, khó khăn cũng dần qua đi. Anh và chị tuy không còn mặn nồng như thuở mới cưới nhưng vẫn thương nhau. Nếu hôm qua chị không về sớm, thì có lẽ chị đã không biết chồng mình đốn mạt đến thế.
Chị nhìn đứa con lên 3 đang say giấc ngủ, chị thương con trào nước mắt. Chị nghĩ đến chồng, thôi hết tình thì còn nghĩa. Cả 5 năm làm vợ chồng, cái nghĩa ấy làm sao mà đong đếm hết. Bao nhiêu khó khăn, cực khổ hai người cùng nếm trải đủ, mà bây giờ lại buông hay sao? Chị gạt qua hết, thì thôi gắng gượng vì con mà giữ yên ấm gia đình.
Hôm sau, trước khi đi làm chị chỉ nói với anh một câu: “Việc anh làm sau lưng em, em biết hết. Em không nói không phải em nhu nhược mà em muốn giữ hạnh phúc gia đình. Anh nhìn lại mình đi.”
Anh khựng lại sau câu nói của chị. Gương mặt biến sắc, vẻ hốt hoảng. Chị đi làm, để chồng lại một mình để suy nghĩ. Nếu biết trân trọng chị, trân trọng hạnh phúc gia đình thì chắc chắn anh ta sẽ dừng lại. Chị tin, anh đủ khôn ngoan để nhận biết cái gì là điều quý giá ở cuộc đời này.
Rồi những ngày sau đó, anh có vẻ thay đổi hẳn. Dù không nói xin lỗi chị nhưng lúc nào anh cũng tỏ vẻ biết hối lỗi. Đi làm về sớm, ân cần chăm sóc vợ con. Chị thở phào, coi như anh đã quay đầu về với gia đình.
Chừng vài tháng sau, một người bạn thân của chị hẹn cà phê. Bạn ngập ngừng rất lâu rồi mới kể. Làm chung công ty, bạn biết chồng chị ngoại tình đã rất lâu nhưng chuyện tế nhị nên không nói cho chị biết. Nhưng càng ngày thấy anh ta càng quá đáng nên không thể để chị mãi sống mà không biết sự thật về chồng. Những buổi trưa, bạn thấy chồng chị hay hẹn nhân tình đi ăn uống. Rồi những buổi chiều, ghé chở đi khách sạn. Thấy chướng tai gai mắt lắm!
Chị chết lặng. Cứ đinh ninh rằng chồng đã thay đổi để về với gia đình. Chiều hôm đó, chị đeo khẩu trang đứng trước công ty anh đợi. Khi thấy chồng phóng xe ra, chị chạy chầm chậm sau anh. Anh dừng xe trước một công ty gần đó. Một cô gái trẻ đẹp bước ra, leo lên xe ôm eo anh. Rồi hai người phóng nhanh đến nhà nghỉ.
Đàn ông đã tuyệt tình, đàn bà giữ mãi chữ Nghĩa để làm gì? - Ảnh minh họa: Internet |
Không cần vào tận giường cũng biết họ chở nhau vào nhà nghỉ để làm gì. Chị thấy mình ngu si quá. Cái nghĩa vợ chồng, anh ta đã đạp dưới chân mà đi ăn nằm với người đàn bà khác. Nếu chỉ là đam mê nhất thời, sau lần ấy anh ta đã biết quay đầu. Đằng này giả vờ tử tế trước mặt chị rồi vẫn chứng nào tật ấy.
Chỉ có mình chị vẫn gìn giữ, nâng niu cái nghĩa trăm năm vợ chồng. Giữ làm gì khi chồng đã tuyệt tình đến như thế? Anh xem chị như không hề tồn tại. Một người vợ đui mù, không hề biết chồng mình lén lút ăn vụng sau lưng. Chị nghe tim mình như ai bót nghẹt.
Suy nghĩ mãi rồi chị quyết định buông tay. Nhân nhượng với người đã gây ra nỗi đau cho mình là vô cùng tàn nhẫn với bản thân. Chị không đủ bao dung để tha thứ, không đủ ngu muội để ôm người đàn ông ấy thêm một lần nào nữa.
Chiều hôm đó, chị ôm con và dọn ra ngoài, để lại trên bàn anh một tờ giấy ly hôn đã kí sẵn.
Tác giả: Nam Khuê
Nguồn tin: phunusuckhoe.vn