Thấm thoát nửa tháng đã trôi qua kể từ ngày Sơn ra đi. Vũ cũng có việc đột xuất phải trở về Thụy Sỹ. Vậy là chỉ còn mình Trang lại tiếp tục làm bạn với cô đơn. Ngày ngày, cứ mỗi lần trở về nhìn mọi khoảng trống trong căn nhà, cô đều lại thấy hình bóng Sơn: khi thì dịu dàng trong chiếc tạp dề, lúc lại hì hụi bên cái máy giặt hỏng. Những lúc ấy, Trang lại mang thư của anh ra đọc cho dù cô đã thuộc lòng từng chữ:
“Anh xin lỗi vì phải chọn cách xa em. Nếu sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em là sai lầm thì em đến với cuộc sống của anh lại là điều may mắn. Đã lâu lắm rồi trái tim anh mới rung động, muốn yêu một ai đó với tất cả hơi thở. Có lẽ vốn dĩ chúng ta sinh ra đã là hai đường thẳng song song, mãi mãi chẳng thể về cùng một điểm. Cám ơn em đã yêu anh trong suốt thời gian qua, cám ơn em đã cho anh những hồi ức đẹp. Tạm biệt em, tạm biệt nơi không thuộc về anh. Chúc em hạnh phúc”.
Chỉ vẻn vẹn vài dòng ngắn ngủi nhưng Trang biết Sơn đã phải nghẹn ngào thế nào mới cầm bút viết được ra bằng ấy chữ. Anh không tự tin khi bên cô, anh luôn đứng sau chăm sóc ủng hộ cô một cách thầm lặng. Sơn luôn cho rằng mình kém cỏi so với Trang, anh từ chối các cuộc gặp gỡ giao lưu bạn bè của cô. Tuy không nói ra nhưng Trang ngầm hiểu từ khi Vũ trở về Sơn nghĩ mình đã thua cuộc. Nhìn những gì Vũ làm được cho Trang, Sơn đã sẵn sàng chuẩn bị lùi bước trong bất lực.
Ảnh minh họa |
3 tháng sau…
Chẳng mấy chốc Trang lại được đón sinh nhật, sinh nhật lần thứ 33. Khi bạn bè bằng tuổi đang mải mê bận rộn với chồng con thì sự tự do giờ đây lại làm Trang sợ hãi. Cô bắt đầu thèm khát được bó buộc mình với cuộc sống gia đình, thèm những điều giản đơn mà ấm áp.
Khác mọi năm, lần này Trang sẽ về nhà đón sinh nhật cùng bố mẹ. Bỏ qua tiệc tùng, gác lại mọi bộn bề công việc chốn thành phố ồn ào xa hoa, Trang muốn được tận hưởng không khí êm ái nơi bão dừng sau cánh cửa. Suốt chặng đường dài Trang không hề biết rằng điều bất ngờ sắp xảy ra với cô.
Trang về tới nhà cũng đã gần tối, mẹ cô vẫn cái dáng tất tưởi tươi cười chạy ra đón con gái. Bố Trang cùng anh rể đang khệ nệ kê lại mấy chậu cây cảnh. Chị gái cô thì say sưa ngắm nghía lọ hoa, hết rút ra lại cắm vào. Mấy đứa trẻ đuổi nhau quanh sân nô đùa với đàn chó con. Cảnh tượng trước mắt Trang đẹp chẳng khác nào bức tranh, sao cô yêu cái khoảnh khắc này thế. Trang cố hít thật sâu chút hương đồng gió nội để mọi phiền muộn tan hết khi được về với những người thân yêu.
Hai đứa cháu nhìn thấy dì chạy ra hô to: “Chúc mừng sinh nhật dì”. Đúng là không còn món quà nào ý nghĩa hơn giây phút này. Mẹ Trang giục cô rửa mặt mũi chân tay rồi ăn cơm. Khi Trang đang hào hứng vì không biết được chiêu đãi món gì thì mâm cơm từ dưới bếp được bê lên. Nụ cười tươi rói vụt tắt vì đã xuất hiện một nụ cười khác còn rạng rỡ hơn.
Ảnh minh họa |
Chị gái Trang nhanh nhảu giới thiệu: “Nhất dì nhé, có anh đầu bếp nhà hàng 5 sao nấu tiệc sinh nhật dì đấy”. Cảm xúc của Trang lúc này không biết nên gọi là gì, vừa mừng vừa tủi. Người đàn ông đứng trước mặt đã làm Trang khóc ròng bao lâu nay. Giá như xung quanh chỉ có hai người thì có lẽ Trang đã lao vào đánh cho kẻ tệ bạc kia một trận cho bõ công thương nhớ. Thì ra chỉ mấy tháng mất hút mà Sơn đã thi đỗ vị trí bếp trưởng tại một khách sạn có tiếng. Cuối cùng sự cố gắng của anh cũng đã được đền đáp. Một sinh nhật không nến, không bánh kem, không quà cáp đắt tiền, không nhạc nhẽo xập xình, chỉ đơn giản thế này thôi mà Trang thấy vô cùng giá trị.
“Chẳng phải anh bảo nơi này không thuộc về anh sao?”, Trang hỏi Sơn với giọng dằn dỗi. Anh cười tủm tỉm đáp lại: “Nhưng trái tim anh lại thuộc về nơi này mất rồi”. Sơn kéo lấy bàn tay Trang, anh nhìn thẳng vào mắt cô như để khẳng định: “Đây sẽ là lần cuối anh nói lời xin lỗi em. Đã yêu thương thì không thể dùng thời gian để chờ đợi một lần nào nữa, cơ hội được yêu em anh sẽ không để mất. Sự nghiệp, công việc, mọi thứ chỉ cần cố gắng, không sớm thì muộn sẽ có nhưng người mình yêu không giữ người khác sẽ cướp mất. Vì thế anh quyết định cuộc sống độc thân của em sẽ kết thúc ở cái tuổi 33 này. Em đồng ý không?”.
Trang ngập ngừng, Sơn nắm chặt tay cô hơn: “Anh đang cầu hôn em đấy. Làm vợ anh nhé!”. Trang ngại ngùng cúi mặt, dựa vào lồng ngực anh mỉm cười. Sơn vỡ òa cảm xúc, ôm chầm lấy người mình yêu. Lần này họ đã đan tay là sẽ không buông ra nữa.
Đêm dần buông xuống, khi vạn vật bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì dưới ánh trăng sáng đêm nay có hai trái tim đang thổn thức, đập chung một nhịp, nhịp đập tình yêu.
Tác giả: Min
Nguồn tin: helino.vn