Những ngày còn sống chung, chị từng là giám đốc kinh doanh của công ty. Một tháng lương công chức nghèo nàn của anh chưa đủ một bữa ăn tối tiếp khách của chị. Chị đẹp, thành đạt và cực kỳ độc lập. Chị không bao giờ phải dựa vào ai một ngày nào cả. Khi ấy, chị đã nghĩ anh giống như một món trang sức trong cuộc đời chị, có cũng được, không có cũng xong.
Lâu dần, món trang sức ấy cũng bị hoen gỉ, trở nên xấu xí và rất đáng chán. Chị bỗng muốn một mình nuôi dạy con gái, sống tự do và từ bỏ cái mối quan hệ đang ngày càng trở thành một gánh nặng trong tư tưởng của mình. Làm mẹ đơn thân với chị cũng ổn thôi mà. Và anh chị đưa nhau ra tòa, đúng cái ngày kỷ niệm 10 năm ngày cưới.
Rồi anh lấy vợ mới như một cách để trả thù chị. Còn chị, đớn đau thay khi khoảng 1 năm sau ly hôn thì phát hiện mình bị ung thư. Nhưng chị vẫn cố gắng chịu đựng những cơn đau một mình. Chỉ có con gái chị khi chứng kiến mẹ quằn quại trong đêm như vậy thì không thể chịu nổi, mới gọi điện cho bố như để tìm một sự cầu cứu.
Ảnh minh họa
Anh đến với chị ngay ngày hôm sau. Hẹn gặp tại một quán café. Nhưng khác với sự mềm yếu của một người đàn bà đang mang bạo bệnh và cần giúp đỡ, chị lại nhìn anh với đôi mắt ráo hoảnh: “Anh đến làm gì? Có thích thú không khi nhìn tôi như thế này? Mà tôi mắc căn bệnh này cũng là vì anh đấy, biết không?”.
Trước thái độ không hiểu gì của chồng cũ, chị kết tội: “10 năm sống cùng với anh, tôi đã phải gồng gánh quá nhiều. Tôi một mình làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả chạy vạy chỗ này chỗ khác. Tôi stress anh không biết, tôi mệt anh không quan tâm. Nếu như sống nhẹ nhàng hơn, có thể tôi đã không phải lâm vào cảnh hôm nay!”
Anh choáng váng trước lời buộc tội của chị, không biết phải nói thêm điều gì nữa. Cúi đầu một lúc trước ánh mắt như muốn xoáy sâu vào người đối diện của chị, anh mới dám ngập ngừng: “Có lẽ anh nói gì cũng là bằng thừa. Em vẫn luôn thế, vẫn luôn không cho người khác sự lựa chọn nào trong những cuộc hội thoại. Vẫn là em muốn làm chủ hết. Thôi, anh chỉ muốn đón con về để lo cho con!”.
“Anh định cướp nốt chỗ dựa cuối cùng của tôi hay sao? Tôi sẽ sắp xếp mọi việc cho con gái, dành tiền đủ cho tương lai của nó đi du học từ cấp 2 lên đại học. Còn anh, hãy cứ ngồi đấy mà cắn rứt lương tâm vì đã sống quá tệ đi. Đừng mong tôi sẽ từ bỏ con gái của mình!”, chị hằn học nói. Anh ngậm ngùi ra về, không cắn rứt nhiều như lời chị nói, chỉ thương con gái vô cùng.
Những ngày sau đó, chị cấm anh không được đến thăm con, buộc con phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bố. Chị tiếp tục gồng mình lên, chịu đựng những cơn đau. Chị đội tóc giả đi làm, trang điểm cho thật đẹp như không có chuyện gì. Những lần vào viện, con gái phải ở nhà một mình, chị cũng xót nhưng vẫn nhất quyết không cho phép con gọi cho bố.
Khi khỏe một chút hay lúc trên giường bệnh, chị vẫn không ngừng suy nghĩ về những năm tháng cũ. Chị căm thù cái quyết định cuộc đời là đã lấy anh. Chị thấy hận vì anh đã không cho chị một tổ ấm đúng nghĩa. Cái khoảng thời gian quan trọng nhất, anh lại thể hiện như một người đàn ông thối nát và không có ý nghĩa gì cả. Bây giờ chị sắp chết, chị chỉ muốn vạch ra những điều đó để khiến anh phải tiếp tục sống mà gặm nhấm tất cả.
Nhưng chị không biết, điều chị làm lại khiến cho cả ba người phải chịu đau khổ, trong đó có cả con gái chị. Còn anh thì chỉ cảm thấy bất lực khi không thể thay đổi được cách suy nghĩ của chị, khiến chị động lòng mà trao con gái cho anh chăm sóc. Nhìn cô bé mới 10 tuổi phải chịu tấn bi kịch do bố mẹ tạo ra mỗi ngày, thật sự không ai có thể cầm lòng được.
Tại sao giữa hai con người đã từng có hơn 10 năm gắn bó, lại có thể hằn học nhau được đến dường này? Để đến lúc gần lìa đất xa trời vẫn không thôi hận thù, buông bỏ?
Tác giả bài viết: Mộc Miên
Nguồn tin: