Vợ tôi thuộc mẫu người luôn sống vì gia đình. Không chỉ tôi mà cả bố mẹ tôi và hàng xóm đều rất quý mến cô ấy. Tuy cũng đi làm 8 tiếng như tôi nhưng vợ luôn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc gia đình chu đáo. Có gì ngon, cô ấy đều mang xuống cho bố mẹ tôi và đem biếu những nhà xung quanh một ít.
Thấy ai có hoàn cảnh khó khăn, vợ tôi đều giúp đỡ ít nhiều. Cô ấy còn mở cả một lớp học miễn phí cho những đứa trẻ nghèo trong xóm. Mỗi khi đi đâu, tôi cũng đều hãnh diện khi nghe người ta khen ngợi vợ mình hết lời.
Bản thân tôi cũng sống hết lòng với vợ con. Tôi không sa đà rượu chè sau giờ làm. Chuyện gái gú ngoài lề lại càng không. Tôi cũng phụ giúp vợ chăm con hoặc nấu ăn những khi cô ấy bận dạy. Tôi luôn nghĩ, gia đình mình như vậy là quá êm ấm, quá hạnh phúc rồi. Và hạnh phúc tôi đang nắm giữ mãi mãi không thay đổi.
Vậy mà…
Tầm 3 tháng trước, tôi thấy vợ thường xuyên tỏ ra mệt mỏi. Cô ấy ăn uống cũng kém hơn dù tôi cố nấu những món ngon và ép cô ấy ăn. Thương vợ, tôi giục cô ấy đi khám nhưng cô ấy cứ lần lữa ngày này qua ngày khác.
Tôi luôn nghĩ, gia đình mình như vậy là quá êm ấm, quá hạnh phúc rồi. (Ảnh minh họa)
Suốt một tuần sau đó, tôi liên tục thấy cô ấy đi ra vào nhà vệ sinh để nôn ói. Tôi hơi bất ngờ và nghĩ ngay chuyện vợ có thai. Vốn dĩ, tôi dã mong chờ một cô con gái từ lâu nhưng vợ tôi không chịu sinh. Giờ thấy vợ như vậy, tôi vui lắm.
Tối ngủ, tôi nhẹ nhàng hôn cô ấy rồi nói mai sẽ nghỉ làm để đưa cô ấy đi siêu âm cho chắc. Nghe đến đây, vợ tôi bỗng giật nảy mình. Rồi cô ấy chối lia lịa chuyện tôi đang nghi ngờ. Cô ấy nói cô ấy bị dị ứng thức ăn nên mới thế chứ không thể có thai được. Cô ấy kiên quyết không đi khám đến mức chúng tôi suýt cãi nhau. Chán nản, tôi cũng mặc luôn, nếu thật sự có bầu thì vài tuần nữa là vợ cũng không giấu được.
Cách đây 4 ngày, vợ tôi nói tôi đưa con đi học rồi chiều đón con về giúp. Cô ấy phải đi công chuyện quan trọng với một người bạn thân chắc về trễ.
Tối đó trời mưa tầm tã mà tận 10 giờ đêm vợ tôi mới về. Người cô ấy tái nhợt, nhìn có vẻ thất thần, lảo đảo. Thấy thế, tôi vội chạy vào nhà tắm pha nước nóng rồi giục vợ đi tắm. Cô ấy mệt mỏi lấy khăn vào nhà tắm. Nhìn lại thấy túi xách của vợ trên ghế salon ướt sũng, tôi vội mở túi lấy hết giấy tờ và điện thoại ra rồi đem túi đi phơi.
Mỗi khi nghĩ đó là con mình, chưa sinh ra đã bị mẹ nó giết chết, tôi lại rơi nước mắt. (Ảnh minh họa)
Trước giờ, chúng tôi có thói quen tôn trọng đời sống riêng tư của nhau. Nhưng lần này, thấy tất cả giấy tờ công việc đều ướt hết nên tôi rải ra bàn cho nhanh khô. Khi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ gấp lại làm tư, tôi mở ra thì choáng váng khi đọc được dòng chữ: Đơn thuốc. Bên dưới ghi rõ ràng vợ tôi vừa làm phẫu thuật hút điều hòa kinh nguyệt. Thai nhi 12 tuần tuổi.
Quá bất ngờ, tôi ngồi phịch xuống ghế. Vợ tôi đã làm gì thế này? Vợ tôi là người nhân hậu, sợ máu, sợ đau, tại sao lại giấu giếm tôi làm chuyện động trời như vậy? Cô ấy thừa biết tôi đang mong con. Hay là đó không phải con tôi?
Tôi cứ ngồi bất động như thế cho đến khi vợ tôi bước vào. Thấy tôi ngồi bệt trên ghế, sắc mặt cô ấy đã tái càng tái hơn. Tôi điên cuồng lao tới, ôm chặt lấy vai vợ mà lắc mà hét. Tôi hỏi hàng loạt câu hỏi tại sao? Tôi cũng hỏi luôn có phải cái thai không phải của tôi không? Nếu thế thì nó là của ai?
Vợ tôi chỉ khóc, rồi liên miệng xin lỗi tôi nhưng không nói ra ai là cha đứa bé và vì sao cô ấy lại làm thế. Tôi bỏ nhà đi từ hôm đó đến nay. Mỗi khi nhớ con, tôi chỉ tạt qua nhà chứ không nói chuyện với vợ nữa. Nhưng mỗi khi nghĩ đó là con mình, chưa sinh ra đã bị mẹ nó giết chết, tôi lại rơi nước mắt. Tôi hận và kinh tởm người vợ tôi từng thương yêu hết mực. Giờ tôi có nên gọi gia đình 2 bên lại để làm rõ mọi chuyện không mọi người?
Tác giả bài viết: N.G.M