Chồng tôi 40 tuổi, còn tôi 33. Chúng tôi kết hôn với nhau được 7 năm và đến nay vẫn chưa thể có con dù rất chật vật tìm mọi cách chạy chữa.
Hai năm đầu, chúng tôi chủ động kế hoạch hóa gia đình, muốn chờ ổn định kinh tế mới sinh con. Bước sang năm thứ ba, chúng tôi bắt đầu "thả" nhưng suốt một năm trời không thụ thai. Vì thế, hai vợ chồng đưa nhau đi bệnh viện thăm khám. Lúc đó tôi mới phát hiện mình bị bệnh buồng trứng đa nang, khả năng có thai tự nhiên rất thấp, còn chồng không có vấn đề gì.
Sau khi về bàn bạc với gia đình nội ngoại, chúng tôi quyết định làm thụ tinh trong ống nghiệm (IVF) đúng thời điểm kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Ngay lần IVF đầu tiên, chúng tôi may mắn đã chuyển được hai phôi vào tử cung thành công, nhưng được 12 tuần thì bất ngờ mất tim thai.
Chồng đã an ủi tôi rất nhiều, nói rằng con sẽ sớm đến với mình thôi. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian cho ổn định sức khỏe, hai đứa lại đến bệnh viện làm IVF lần thứ hai. Lần này cũng khá thuận lợi. Khi vượt mốc 12 tuần, tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã qua được 3 tháng đầu của thai kỳ.
Nhưng thật đau lòng, đến tuần thứ 25, khi siêu âm, bác sỹ lại thông báo không thấy tim thai. Tôi tuyệt vọng, không ngừng tự trách bản thân.
Thất bại sau 4 lần làm IVF, tôi chỉ muốn bỏ chồng. (Ảnh minh họa: Fareastfilm) |
Chồng và gia đình chồng vẫn luôn động viên để tôi vượt qua nỗi đau này. Thậm chí, tôi thấy chồng còn quan tâm đến mình hơn. Khi ổn định sức khỏe, tôi tiếp tục quay trở lại công việc.
Do chồng là con một, lại là cháu đích tôn nên tôi vẫn muốn cố gắng hết sức để có con. Và hai vợ chồng lại đến bệnh viện làm IVF hai lần nữa. Nhưng trời không thương, lần nào cũng thất bại; cứ đến khoảng 25, 26 tuần là em bé lại mất tim thai. Bác sỹ giải thích là do bất thường cặp nhiễm sắc thể nên thai cứ lớn đến tầm đó là không thể phát triển được nữa.
Sau 4 lần sẩy thai, tôi cảm thấy cơ thể mình yếu đi nhiều; bao nhiêu tiền bạc dành dụm được cũng cạn kiệt. Dù chồng vẫn tỏ ra vui vẻ để động viên vợ, vẫn dịu dàng chăm sóc, yêu thương tôi nhưng tôi biết, sâu thẳm trong anh là nỗi tuyệt vọng. Gia đình chồng cũng rất thất vọng về tôi, bởi họ luôn mong mỏi anh có người nối dõi.
Một hôm, vô tình cầm điện thoại của anh, tôi choáng váng khi đọc được tin nhắn của mẹ chồng. Hóa ra, bà đang muốn tìm người phụ nữ khác cho chồng tôi, vì bố chồng thúc giục chuyện tìm cách để mau mau có cháu. Trả lời tin nhắn của mẹ, chồng tôi nói không thể làm thế vì vẫn còn rất yêu tôi.
Những tin nhắn đó buộc tôi phải đối diện với sự thật là tôi đang ngáng đường chồng, đang là trở ngại của gia đình chồng trong việc tìm người nối dõi tông đường. Tôi nghĩ, hay là cứ để người khác sinh con cho anh, còn tôi sẽ nuôi con hộ.
Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy không ổn vì chẳng bà mẹ nào mang nặng đẻ đau lại chịu trao con cho người khác. Hơn nữa, con không do tôi sinh ra, sống trong gia đình cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.
7 năm chung sống bên nhau, tôi được chồng yêu thương hết mực, bản thân cũng yêu anh rất nhiều, nhưng hiện tại tôi muốn bỏ chồng để anh có cơ hội tìm được hạnh phúc mới và có một gia đình trọn vẹn với tiếng khóc, cười của trẻ thơ.
Tuy nhiên, nghĩ đến cuộc sống cô độc của mình, tôi lại run rẩy, vì nếu ly hôn, tôi sẽ sống một mình ở thành phố. Bố tôi đã mất từ xưa, còn mẹ đã có gia đình mới.
Tôi đang rất mông lung, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Tác giả: MAI PHƯƠNG
Nguồn tin: Báo VTC News