Những tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp, ấy vậy mà…
Lần đầu tiên anh ta đánh tôi là khi chúng tôi mới yêu nhau chưa đầy 1 năm, hồi đó chúng tôi vẫn là bạn học. Nguyên nhân là tôi muốn đi chơi cùng cô bạn thân nhưng chỉ vì anh ta không thích cô ấy mà đã giật kính của tôi rồi tát tôi một cái rất đau, tát xong anh ta khóc và tỏ ra hối hận. Thật dễ dàng tôi đã tha thứ cho lần ra tay đầy bạo lực này của anh.
Lần thứ 2, chúng tôi cãi nhau vì anh ta ve vãn một cô gái khác. Lúc đó tôi lại lỡ mang bầu, anh ta vì không muốn vướng víu chuyện gia đình nên đã cố ý đạp vào bụng tôi. Sau chuyện đó, anh ta cũng lại khóc lóc. Bỏ đi đứa con, chúng tôi lại quay về với nhau, hồi đó chúng tôi vẫn chưa tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lấy nhau, cuộc sống vô cùng khó khăn, vất vả. Anh ta không có việc, còn tôi ngày nào cũng mất hơn 4 tiếng đồng hồ để đi làm và trở về “tổ ấm” của mình. Những ngày tháng đó kéo dài được gần 3 năm. Tôi vẫn kiên trì bởi tôi yêu anh ta, mặc dù trong khoảng thời gian chung sống đó anh ta rất nhiều lần đánh tôi nhưng có bố mẹ chồng che chở, tôi vẫn còn có thể tiếp tục sống, vì tương lai, tôi đã luôn kiên cường như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, những lúc tôi làm việc vất vả thì anh ta làm gì? Đánh bài, ngủ, đi chơi, chạy trốn hiện tại.
Anh ta đã tìm đến chỗ ở của tôi và phang tôi suýt chết bằng chiếc ghế sắt - Ảnh minh họa |
3 năm trước, tôi bắt đầu tự đứng ra kinh doanh với sự động viên, giúp đỡ của bố mẹ đẻ. Chúng tôi ra ngoài thuê nhà ở bởi anh ta mâu thuẫn với chính mẹ đẻ của mình. Mẹ chồng tôi đã mấy lần phải nhờ đến sự giúp đỡ của chính quyền bởi anh có ý định ra tay với cả chính người đã sinh thành ra mình. Tôi thật ngốc, ngốc vì nghĩ rằng mình có thể thay đổi được phần người trong anh ta.
3 năm ấy trôi qua thật chậm. Anh ta chẳng chịu động chân động tay vào bất cứ việc gì, có thể nói, kể từ ngày ra trường anh ta chưa làm qua bất cứ công việc nào, suốt ngày chỉ yên vị ăn chơi nhảy múa ở nhà. Tôi thì quá mệt mỏi, ban ngày bù đầu với công việc, tối về nhà lại tất bật cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, phần lớn thời gian là như vậy. Tuy vậy, thời gian này tôi cũng đã thay đổi khá nhiều, tôi biết mình không thể tiếp tục trông đợi vào người đàn ông này nữa. Tôi cũng đã từng đấu tranh để giành giật hạnh phúc cho chính mình cả về mặt tâm lý và thực tại, nhưng chẳng hiểu sao lần nào tôi cũng bị khuất phục, không biết vì tôi quá yếu mềm hay vì tình cảm suốt 10 năm qua.
Lần đầu tiên khiến tôi cảm giác được vị đắng của bạo lực gia đình là cách đây nửa năm. Khi đó tôi đã hạ quyết tâm rời bỏ anh ta, tự mình đi tìm chỗ khác để ở nhưng anh ta đã tìm đến chỗ ở của tôi và phang tôi suýt chết bằng chiếc ghế sắt. Tôi nghĩ, nếu như tôi không khóc lóc van nài thảm thiết thì có lẽ tôi đã không còn có mặt trên thế giới này rồi. Lần đó, cánh tay trái của tôi bị thương nặng nhất, xương gãy đến giờ vẫn chưa nhấc nổi cánh tay. Thế rồi một lần nữa tôi lại đành nhún mình, nguyên nhân có rất nhiều, hồi đó bố chồng tôi bệnh nặng, tôi không đành nhẫn tâm kiên quyết ly hôn vào thời điểm này. Nửa năm sau thì ông mất. Vì muốn anh ta thoát khỏi “con quỷ” bạo lực, tôi luôn cố chiều lòng anh ta, cũng nghĩ anh ta tội nghiệp nên đành nhắm mắt đưa chân.
Thế nhưng chuyện xảy ra cách đây ít lâu đã khiến tôi ngộ ra một điều rằng, con người này hoàn toàn không thể thay đổi, thậm chí, anh ta còn đi theo chiều hướng xấu hơn. Lần đó, vì một chuyện khá quan trọng mà tôi đã cãi nhau với anh ta trong lúc không kìm chế được cảm xúc của mình. Thực ra, tôi chỉ mong anh ta nhận ra cái sai của mình để lần sau không tái phạm nữa nhưng anh ta nhất quyết không chịu nhận, nói trắng ra là trong thâm tâm anh ta cực kỳ tự ti. Tôi thừa nhận lúc đó mình hơi quá khích, tôi chỉ muốn anh ta biết rằng tôi không thể tiếp tục chung sống cùng anh ta được nữa, hoặc là anh ta để cho tôi được tự do, hoặc là tôi sẽ chết.
Nghe xong, anh ta “cảm động” lắm, lập tức vung tay ra tóm lấy cổ tôi và xiết thật chặt, cảm giác như lưỡi tôi dài ra cả vài centimet. Tôi giãy giụa trong vô vọng, không còn sức đâu mà phản kháng nữa, trước mắt như cả một màn đen bao trùm. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình dường như suy sụp hoàn toàn, cũng may là lúc đó tôi van xin thảm thiết nên anh ta đã tha cho tôi, nếu không giờ tôi đã thành cái xác lạnh lẽo rồi.
Tôi chỉ muốn nói rằng, hỡi những chị em đã và đang phải hứng chịu cảnh bạo lực gia đình, các bạn hãy kiên quyết rời bỏ “con quỷ” bạo lực, sự yếu mềm và khoan dung của bạn chỉ càng tiếp thêm sức lực cho “con quỷ” bạo lực trong con người họ mà thôi, đừng đợi đến khi bạn phải chịu quá nhiều đau khổ, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng thì lúc đó đã muộn mất rồi, nhất định phải dập tắt ngọn lửa bạo lực ngay từ lần đầu tiên, hãy nói “Không” với loại đàn ông này ngay cả khi bạn yêu anh ta một lần nữa. Loại người này không bao giờ hiểu được tình yêu, sự chịu đựng của bạn, cái họ muốn là làm thế nào để khống chế bạn. Bạo lực, đó là cái vòng tuần hoàn của “cái ác”, không có cách nào giải quyết, cũng không có cách nào để né tránh, bởi nó đã được kích hoạt từ trong xương tủy của họ, một khi được kích hoạt nó sẽ trở thành con virus ngoan cường, không ai có thể tiêu diệt được.
Tôi không phủ nhận, trước khi xảy ra bạo lực giữa chúng ta sẽ diễn như những cuộc “khẩu chiến”, tuy nhiên, phụ nữ bao giờ cũng là phái yếu, những người yêu bạn thật lòng họ sẽ hiểu bạn, thương bạn, bảo vệ bạn chứ không lợi dụng điểm yếu của bạn để dung túng cho thói ích kỷ của mình.
Hỡi các bạn, một người từng nếm trải 10 năm thất bại, từng từng bước lấn sâu vào bạo lực gia đình như tôi không thể hoàn toàn thoái thác trách nhiệm, bởi tôi đã không kịp thời bảo vệ mình, thế nên, tôi chân thành mong các bạn hãy nhận ra một điều rằng, không có thuốc nào chữa được bệnh cho những “con quỷ” bạo lực này đâu.
Tác giả: Minh Minh
Nguồn tin: Báo Gia đình Việt Nam