Tôi và ông xã vừa kết hôn được nửa năm. Trước đây chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Tuy nhiên, cuộc sống với bố mẹ không thoải mái nên chúng tôi đã xin phép ra ở riêng. Ban đầu bố mẹ chồng tôi không thích lắm, ông bà chỉ có mình chồng tôi là con trai nên muốn sống chung. Nhưng tôi vẫn dứt khoát chuyển ra ở riêng, khi mối quan hệ của mọi người vẫn còn đủ tốt đẹp với nhau chứ nếu để mọi thứ quá xa rồi thì còn mệt nữa.
Chồng tôi dù vốn nghe lời bố mẹ nhưng cuối cùng cũng phải nghe theo lời vợ mà dọn ra ngoài. Để chiều lòng ông bà thì hai vợ chồng tôi cũng mua một căn chung cư ở gần nhà chồng, thỉnh thoảng chạy qua chạy lại. Thôi thì, không sống chung nhưng cũng ở gần nhau.
Tuy nhiên, đó có lẽ cũng là một sai lầm của tôi. Cuộc sống vợ chồng ở riêng thật thoải mái. Nhà của mình, thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm, chẳng phải để ý thái độ của ai, chẳng phải phụ thuộc vào người khác. Dẫu vậy, vì ở gần nên mẹ tôi suốt ngày chạy sang để "xem nhà cửa thế nào?". Bà còn yêu cầu chúng tôi cho bà một chiếc chìa khóa để tiện ra vào. Tôi thấy khó hiểu vô cùng vì đây là nhà của tôi, tiền của vợ chồng tôi mua cơ mà? Tôi dứt khoát không chịu nhưng chồng lại nịnh nọt, bảo chiều mẹ một tí, mẹ cũng có ý tốt thôi chứ không có ý xấu gì.
(Ảnh minh họa) |
Thế là dù ở riêng nhưng mẹ chồng tôi sang suốt ngày. Có hôm đi làm về đã thấy bà ngồi trong nhà từ bao giờ rồi.
Sang chơi thì tôi chẳng nói làm gì, đằng này mẹ tôi sang lại bắt đầu chỉ đạo: "Sao cái này lại để đây?"; "Sao lại mua cái đồ đông lạnh ăn làm gì?"... rồi lại còn chê bai nhà cửa, phòng ốc không gọn gàng. Tôi khó chịu vô cùng nhưng không muốn nói qua nói lại cãi nhau mệt người.
Nhưng đến một hôm, khi vợ chồng tôi vừa ăn cơm xong. Chồng tôi rửa bát còn tôi ngồi gọt hoa quả thì mẹ chồng tôi sang chơi. Thấy con trai đang lúi húi rửa bát, mẹ chồng tôi ra vẻ xót xa, miệng nói: "Ô hay, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, sao thằng Hoàng lại phải rửa bát thế kia. Đàn ông mà cứ luẩn quẩn trong bếp là không khá lên được đâu, mất hết cả giá trị con người".
Quả thực trước giờ khi ở nhà, mẹ chồng tôi rất chiều con trai, anh ngoài việc đi học, đi làm thì không bao giờ phải đụng tay, đụng chân vào việc gì. Nhưng khi đã có gia đình riêng rồi thì phải khác chứ, đàn ông đàn bà bây giờ bình đẳng, anh đi làm, tôi cũng đi làm chứ đâu có đi chơi, phải biết giúp đỡ, san sẻ công việc cho nhau chứ làm gì có chuyện phụ nữ làm hết.
(Ảnh minh họa) |
Không hài lòng vì câu nói của mẹ chồng, tôi tỉnh bơ đáp: "À, mấy hôm trước anh Hoàng sang nhà con chơi, thấy bố vợ nấu cơm, rửa bát nên cũng học theo đấy mẹ ạ. Ở nhà con, bố con vẫn đi công tác, về nhà vẫn giúp đỡ vợ con việc nhà bình thường, ai cũng khen bố con là người đàn ông giỏi giang, đảm đang mẫu mực, cả nhà tự hào lắm".
Nghe tôi nói thế, mẹ chồng ngượng chín mặt, đưa mắt lườm tôi một cái sắc lẹm nhưng không nói thêm câu gì, ngồi thêm một lúc rồi về. Cũng kể từ đó, điều gì mẹ chồng nói mà tôi cảm thấy chưa đúng là tôi sẽ nói lại ngay, đương nhiên là không phản kiểu cãi chem chẻm nhưng đó cũng là cách hay, để bà quen dần với việc để cho các con sống cuộc sống tự lập của riêng mình, không can thiệp quá sâu khi chúng đều đã trưởng thành.
Tác giả: Lee NF
Nguồn tin: helino.ttvn.vn