Cuộc sống

Chồng tôi thú nhận: Em biết không, đó chỉ là màn kịch của anh mà thôi

Tôi đóng gói đồ đạc của anh để sẵn ở cửa. Sáng hôm sau anh vừa bước vào nhà, tôi đã nói luôn: “Đây là nhà chứ không phải cái chợ. Anh đi được thì mang đồ đi luôn đi”.

Tôi và chồng trước khi tiến đến hôn nhân đã có thời gian gần ba năm yêu nhau. Thời gian đầu phải nói chúng tôi rất hạnh phúc, anh là người chồng tốt, rất chu đáo, yêu vợ thương con. Tôi bầu bí, sinh con nhàn tênh vì luôn được chồng đỡ đần công việc. Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ hạnh phúc và may mắn, bản thân tôi cũng thấy vậy.

Những tưởng cuộc hôn nhân với sự chuẩn bị chu đáo cả về vật chất, tình cảm này chắc chắn sẽ vẹn tròn, nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn có nhiều sóng gió. Nhưng những xô xát tưởng chừng nhỏ ấy cộng thêm áp lực cuộc sống, áp lực xã hội khiến tình cảm vợ chồng tôi phai phôi đi ít nhiều.

Chồng tôi được thăng chức lên trưởng phòng, cũng là lúc gia đình tôi có nhiều xáo trộn. Anh bận rộn với công việc, chức vụ mới, với cả những mối quan hệ mới nên thành ra chẳng có thời gian cho mẹ con tôi như trước. Chính vì vậy, tôi quay cuồng với công việc, con cái, nhà cửa nên mệt mỏi, buồn chán vô cùng.

Gần nửa năm chồng làm việc ở cương vị mới thì hơn nửa thời gian đó tôi và con phải ăn tối một mình. Thậm chí, có những lần vài ba ngày đến cả tuần mẹ con tôi chẳng thấy mặt anh. Không phải anh đi qua đêm mà vì khi anh về mẹ con tôi đã ngủ, sáng ra tôi đưa con đi học rồi đi làm thì anh chưa dậy.

Nhiều lần tôi cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh cứ gạt đi nói tôi đòi hỏi, rồi anh đi công việc chứ đâu đi chơi, tôi là vợ mà không hiểu cho chồng còn bắt bẻ… phần vì tự ái, phần vì chán nản nên tôi buông xuôi.

Nhiều lần tôi cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh cứ gạt đi nói tôi đòi hỏi (Ảnh minh họa)


Đợt đó, con tôi bị sốt, gọi điện cho chồng cả chục cuộc điện thoại nhưng anh không thèm bắt máy, còn tắt nguồn luôn. Quá ấm ức, tôi tự đưa con đi viện khám, lấy thuốc rồi đưa con về. Tôi thay khoá cổng, rồi tắt điện thoại ngủ. Gần một giờ sáng chồng về, không mở cửa, không gọi điện được thì quay ra đạp cửa, chửi bới.

Sợ làm phiền hàng xóm nên tôi lấy điện thoại nhắn tin bảo “Anh đi đâu được thì đi luôn đi”. Chưa bao giờ tôi có thái độ đó nên chồng tôi giận dữ vô cùng, nói tôi không phải thách. Trước khi đi, anh còn dùng đá ném vỡ ô cửa kính trong nhà.

Chưa khi nào tôi thấy chồng mình bê tha, hành xử côn đồ thiếu văn hóa và vô trách nhiệm đến vậy, nên tôi quyết định làm gắt để anh biết “tôi không phải dạng vừa đâu”.

Tôi đóng gói đồ đạc của anh để sẵn ở cửa. Sáng hôm sau anh vừa bước vào nhà, tôi đã nói luôn: “Đây là nhà chứ không phải cái chợ. Anh đi được thì mang đồ đi luôn đi”. Anh chỉ nhìn tôi đầy hằn học, bất lực chửi tôi là đồ độc ác, quá đáng và nói: “Đây là nhà tôi, cô không có quyền đuổi” rồi lôi đồ vào phòng.

Quá tức giận, nên tôi kiên quyết không làm hòa, không ngủ cùng chồng và “cấm vận" luôn chuyện đó, hàng ngày nếu anh ngủ trên giường thì tôi ôm gối ra phòng khách hoặc ngược lại, không ai nói với nhau câu nào. Cứ như thế gần 2 tháng, không khí gia đình căng thẳng vô cùng, nhiều lúc tôi muốn mở lời, nhưng cứ có gì đó nghẹn ở cổ, cũng bởi sĩ diện cả 2 cao, không chịu hạ mình làm hòa trước. Anh vẫn cứ đi sớm về tối như bình thường.

Anh nói đó là một màn kịch để lấy cớ làm hòa với tôi. (Ảnh minh họa)


Cách đây gần 1 tháng, lúc anh đi tắm thì điện thoại có tin nhắn đến, tôi tò mò đọc thấy số điện thoại lạ hỏi: “Khi nào anh tới, em đợi lâu quá rồi”. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi mở ra xem. Hóa ra, anh và số điện thoại đó thỉnh thoảng trao đổi, nhắn tin với nhau. Họ nói rất nhiều về những chuyện có nội dung yêu đương nam nữ. Quá hoảng loạn, tôi mang điện thoại đến, bắt chồng nói cho rõ ràng, anh mất mấy giây bối rối, sau đó thừa nhận mình đang có mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác.

Anh nói, tất cả cũng là do tôi "cấm vận", không chịu nổi nên anh mới ra ngoài. Việc này chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Nếu tôi dừng chuyện lại thì anh hứa sẽ sửa đổi, còn nếu không thì tùy tôi quyết định.

Trước sự thú nhận có phần sống sượng của anh, tôi như chết dại. Tôi hiểu, mình đã sai đã quá cứng nhắc, nhưng thực lòng tôi đâu muốn thế. Dĩ nhiên, tôi đã không chọn chia tay với chồng. Một tuần sau đó chúng tôi làm hòa. Cách đây mấy ngày, tôi hỏi anh về tin nhắn hôm nọ thì anh lại nói đó là một màn kịch để lấy cớ làm hòa với tôi.

Lòng tôi nhẹ bẫng đi, nhưng đôi khi vẫn còn hoài nghi. Tôi nghĩ có khi nào chồng mình lừa dối thật. Theo mọi người tôi có nên tìm hiểu về chủ nhân số điện thoại kia không?

Tác giả bài viết: Thu Hồng

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP